Rời khỏi phòng sách, Kim Phi đi sang sân bên cạnh.
Khi địa bàn ngày càng lớn, chuyện cần xử lí cùng ngày một nhiều, các ban ngành thành lập ở làng Tây Hà cũng càng ngày càng nhiều, địa điểm cần xử lí cũng lớn hơn.
Sân này là do hai tháng trước đã tăng ca để xây dựng, đội ba Chung Minh mới thành lập, cùng viện Khu Mật do Thiết Thế Hâm dẫn dắt, cả đoàn ca múa Kim Xuyên chịu trách nhiệm tuyên truyền, cơ quan đầu não đều ở sân này.
Vào sân, vừa liếc mắt đã nhìn thấy thanh niên đang ôm tài liệu chạy chậm tới.
Nhìn thấy Kim Phi, thanh niên dồn dập dừng chân lại chào hỏi.
Kim Phi cũng không giữ người, khẽ cười đáp lại.
Ngoài căn phòng ở góc tây bắc của sân, treo một tấm ván gỗ, trên đó viết năm chữ ‘đoàn ca múa Kim Xuyên’.
Trái ngược với các bộ phận bận rộn khác, đoàn ca múa Kim Xuyên yên tĩnh hơn nhiều.
ở giữa căn phòng lớn, mấy cô nương phụ trách việc văn thư hoặc đang cúi đầu nhìn kịch bản, hoặc đang thiết kế đồ diễn mới.
Kim Phi không làm phiền công việc của các cô nương, mà đi thẳng đến văn phòng của Trần Văn Viễn.
Trần Văn Viễn phụ trách biên soạn kịch bản cho đoàn ca múa, văn phòng ở trong nhà kế bên phải của nhà lớn.
Lúc Kim Phi vào cửa, Trần Văn Viễn đang điềm tĩnh dựa vào ghế nằm, tay trái cầm một quyển sách, tay phải nâng một tách trà, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.
Liên Nhi cô nương lúc trước được chuộc về từ thanh lâu, ngồi sau chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đun nước pha trà cho anh ta.
Nhìn Trần Văn Viễn, lại quay đầu nhìn thanh niên trong sân lúc đi đường cũng phải chạy, Kim Phi không khỏi nhướng mày.
Trần Văn Viễn đang xem sách, không trông thấy Kim Phi, nhưng Liên Nhi thì thấy rồi, vội đụng vào cánh tay Trần Văn Viễn để nhắc nhở.
“Nương tử, cóc này còn chưa uống hết đâu!”
Trần Văn Viễn còn cho rằng Liên Nhi muốn rót trà cho anh ta.
Liên Nhi lén véo Trần Văn Viễn một cái, vội đứng dậy chào hỏi Kim Phi, “Tiên sinh, ngài tới rồi à!”
Lúc này Trần Văn Viễn mới nhìn thấy Kim Phi,
vội đặt tách trà lên bàn, tay chân luống cuống hành lễ với Kim Phi.
“Ai da, sao tiên sinh lại tới đây?”
Thông thường, Kim Phi mà có việc thì đêu phái người tới gọi Trần Văn Viễn, đây cũng là lần đầu tiên y tới trụ sở chính của đoàn ca múa.
“Ta không thế tới à?”
Kim Phi ngồi xuống ghế mềm cạnh bàn nhỏ.
Liên Nhi để ý thấy vẻ không hài lòng trong giọng điệu của Kim Phi, vội rót cho y một tách trà, “Mời Kim tiên sinh uống trà!”
“Cảm on tấu tẩu!”
Ngón trỏ và ngón giữa của Kim Phi chạm vào nhau, khẽ gõ hai cái lên bàn.
Đây là nghi lễ bàn tràn cơ bản mà y học được từ Cửu công chúa.
“Nên làm mà!”
Liên Nhi thấy vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nếu Kim Phi đã đáp lễ, vậy chứng tỏ y không giận thật.
Thực ra Kim Phi chỉ thấy người khác bận rộn, còn Trần Văn Viễn lại rảnh rỗi tự tại như vậy, nên hơi khó chịu thôi.
Có điều công việc của Trần Văn Viễn là biên
soạn kịch bản, không giống công việc khác.
Lúc có ý tưởng, khả năng một hai ngày đã làm xong công việc của nửa tháng, nhưng lúc không có ý tưởng, dù ép anh ta thì cũng chả có tác dụng gì.
Thật ra Kim Phi cũng khá tôn trọng Trần Văn Viễn.
Bởi vì tình hình khách quan nam ít nữ nhiều của Đại Khang, nên tạm thời Kim Phi chưa dám cấm chế độ đa thê.
Trần Văn Viễn thân là tầng lớp cấp cao của làng Tây Hà, bản thân lại có tài hoa, được nhiều cô nương coi trọng, cũng vì có xuất thân thanh lâu, nên Liên Nhi giống Quan Hạ Nhi khi trước, cứ khuyến khích Trần Văn Viễn lấy vợ lẽ.
Nhưng trước sau Trần Văn Viễn đều không lấy vợ lẽ.
Điểm này, Kim Phi hiểu rõ mình không làm được.
Trần Văn Viễn cũng cực kì hiếu Kim Phi, biết y không thể gây khó dễ mình vì chuyện này, cho nên chẳng có tí căng thẳng nào, cười nói, “Đương nhiên tiên sinh có thế tới rồi, nhưng người bận rộn không có thời gian rảnh đi loanh quanh như ngài, tới đây thì chắc chắn phải có chuyện chứ nhỉ?”
Kim Phi rất muốn giảng giải thêm, nhưng
cuối cùng vẫn thôi.
“Đúng là tìm ngươi có việc đâỳ.”
Kim Phi lấy thư của Hàn Phòng ra, sau đó lại nói dự định của mình với anh ta.
“Tiên sinh chuẩn bị để ta viết một bài hịch, cảnh cáo địa chủ quyền thế ở các nơi à?”
Trần Văn Viễn lập tức hiểu ý của Kim Phi.
“Đúng vậy!” Kim Phi đứng dậy, “Viết ra càng sớm càng tốt, đừng dài quá, vừa một trang giấy in là được, rồi thông báo cho bên xưởng in, in hai ngàn bản trướcỊ”
“Hiểu rồi,” Trần Văn Viễn gật đầu, “Viết xong ta sẽ đi tìm tiên sinh đế sửa chữa.”
Kim Phi vỗ vào cánh tay Trần Văn Viễn, lại gật đầu với Liên Nhi, rồi dẫn người rời đi.
Tổc độ của Trần Văn Viễn còn nhanh hơn Kim Phi tưởng tượng, Kim Phi còn chưa ăn trưa xong, anh ta đã tìm tới rồi.
“Tiên sinh xem coi được chưa, không được thì ta về sửa lại.”
Trần Văn Viễn đưa một tờ giấy viết bản thảo cho Kim Phi.
“Còn chưa ăn cơm nhỉ? Cùng án đi.”
Kim Phi ra hiệu Nhuận Nương xới cơm cho Trần Văn Viễn, sau đó mới cầm bản thảo lên.
Trong bản thảo Trần Văn Viễn nhấn mạnh chính sách của tiêu cục Trấn Viễn, nếu bắt đầu từ giờ, chủ động giúp người dân vượt qua khó khăn, chủ động phối hợp với tiểu đội Chung Minh để phân đất, thì sau này có thể được xử nhẹ.
Nếu tiếp tục vơ vét của người dân, đợi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, sẽ bị phạt nặng!
Nửa sau của bản thảo, Trần Văn Viễn lại nhấn mạnh thực lực của tiêu cục Trấn Viễn, rõ ràng đang nói với địa chủ cường hào là đừng trông chờ may mắn, không ai có thể ngăn bước chân tiêu cục Trấn Viễn thống nhất Đại Khang được.
Cho dù bọn họ trốn tới đâu, tiêu cục Trấn Viễn đều sẽ tìm được bọn họ!
Nội dung rất đơn giản, từ ngữ cũng không coi là hoa mĩ, nhưng đã nắm bắt được trọng điếm mà Kim Phi muổn bày tỏ.
‘Viết không tệ, đợi tí nữa ta đưa cho Vũ Dương xem, nếu không có vấn đề gì, chiều nay sẽ sắp xếp cho in!”
Kim Phi gật đầu, thu bảo thảo lại.
Ăn cơm xong, cầm bản thảo đi tìm cửu công chúa.
“Phu quân, viết thế này có quá thẳng thắn không?”
cửu công chúa suy nghĩ một chút, nói, “Trông có vẻ… Như đang nói chuyện cay nghiệt với thổ phỉ ấy!”
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, bây giờ Trần Văn Viễn viết văn càng ngày càng thiên về tiếng phổ thông, hiếm khi dùng từ ngữ văn học nho nhã.
Dùng tiếng phổ thông viết kịch bản không sao cả, suy cho cùng kịch của đoàn ca múa là viết đế người dân xem, lời kịch quá sâu sắc thì người dân cũng không hiểu.
Nhưng bản thảo này có thể nói là một bài hịch chính thức, dùng tiếng phố thông đế viết, khiến Cửu công chúa cảm thấy không ổn lắm.
“Không phải ta nói khắc nghiệt với chúng, nếu bọn chúng không biết dừng tay, thì chạy tới chân trời góc biển cũng chẳng có tác dụng gì, đợi tiêu cục đánh đến, tất nhiên sẽ tính số hết với bọn chúng!”
Kim Phi lạnh giọng nói, “Hon nữa ta không chỉ viết bản tờ rơi này cho địa chủ và thế gia vọng tộc xem, mà còn viết cho cả người dân xem nữa.”
‘Viết cho người dân xem?”
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu, “Bối cảnh của chúng ta quá đơn giản, thiếu người nghiêm trọng, e là trong thời gian ngắn không thể thống nhất Đại Khang được, cho nên cần động viên người
dân, trước khi chúng ta đánh tới, bọn họ cần tổ chức trước, tự bảo vệ mình!”
‘Vi vậy phu quân in phát tờ rơi này, không chỉ muốn truyền cho địa chủ thế gia vọng tộc, mà còn muốn truyền cho người dân?” cửu công chúa hỏi.
“Đúng vậy, trong lúc dân hội họp ta sẽ cho người rải tờ rơi ra, cố gắng đế cho tất cả mọi người đều biết.”
Lúc đầu khi tiến đánh phủ Kinh Triệu và huyện Lam Điền, Kim Phi từng làm vậy, hiệu quả rất tốt.
Chỉ có điều lần đó dùng người sao chép thông cáo, còn bây giờ đã có thế in hàng loạt rồi.
“Nếu thế, có phải hai ngàn bản quá ít rồi không?” cửu công chúa hỏi, “Vì sao không in nhiều thêm môt chút?”