Sau khi Kim Phi cải tiến kỹ thuật in, chỉ cần đặt văn bản vào, công việc còn lại rất đơn giản, chỉ cần lặp lại in ấn là được rồi.
Cho nên cửu công chúa không hiểu, vì sao Kim Phi chỉ in hai nghìn bản truyền đơn.
“Chỉ phát hành ở huyện Vĩnh Nhạc thôi, hai nghìn bản là đủ rồi, nhiều quá cũng sẽ lãng phí.” Kim Phi trả lời.
“Chỉ phát hành ở huyện Vĩnh Nhạc thôi ư?” Cửu công chúa hỏi: “Tại sao?”
Cô ấy cho rằng Kim Phi sẽ rải truyền đơn ở khắp cả Đại Khang đế dọa tất cả các địa chủ gia tộc quyền quý.
“Ta vừa mới hỏi Tiếu Ngọc, hiện tại vẫn còn rất nhiều gia tộc quyền quý ở các nơi không biết chúng ta đang lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân, cuộc sống của bọn họ vẫn như trước đây không khác biệt lắm, chúng ta rải truyền đơn ở những chỗ này, ngược lại là nhắc nhở bọn họ, cũng nhắc nhở một số người có ý đồ khác!” Kim Phi giải thích nói.
Giao thông vận tải của Đại Khang Tất lạc hậu, tốc độ truyền bá tin tức cũng rất chậm, có rất ít đường dây tin tức để người dân bình thường nhận được tin tức ở bên ngoài.
sở dĩ người dân trấn Vĩnh Lâm biết chuyện lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân là vì quận Hà Trung tiếp giáp với phủ Kinh Triệu, có rất nhiều hành thương đi lại giữa hai nơi.
Nhưng ở bên ngoài đất Tần, Tất nhiều người dân và địa chủ nhỏ căn bản không hề biết.
Có lẽ một số thân hào nhạy bén đã biết được tin tức, nhưng bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài, cũng không dám nói ra bên ngoài.
Bởi vì, việc lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân quá dễ bị bắt chước, Kim Phi có thế làm được, những người khác cũng có thể làm được.
Người dân Đại Khang quả thực rất đói, cũng rất mong muốn có ruộng đất, chỉ cần có người đi đầu giơ tay lên hô hào thì sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.
Cho nên cho dù các gia tộc quyền quý biết được tin tức thì cũng sẽ không chủ động tuyên truyền ra bên ngoài.
Nếu không người dân khắp nơi sẽ nổi dậy, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Thực ra, Kim Phi cũng lo lắng xảy ra tình huống này.
Không phải là y sợ bọn cường hào kia, mà là y không muốn gây thêm phiền toái.
Vì vậy, y chỉ in hai nghìn truyền đơn để thử hiệu quả ở huyện VTnh Nhạc, sau đó sẽ quyết định bước kế tiếp nên làm thế nào.
“vẫn còn phải tốn nhiều thời gian đào tạo nhân tài nữa!” Kim Phi cảm khái nói.
“Tướng công, bất kỳ chuyện gì đều không phải là bước một bước là xong ngay, không phải là chàng đã thành lập trường học sư phạm rồi sao?”
Cửu công chúa an ủi nói: “Chuyện đào tạo nhân tài này không thế gấp gáp được.”
“Haiz!”
Kim Phi vỗ mu bàn tay của cửu công chúa, thở dài.
Y đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là biết chuyện xảy ra ở trấn Vinh Lâm khiến y có cảm giác cấp bách.
“Thật ra, cũng không phải là hoàn toàn không có cách…”
Trong đầu Kim Phi lóe lên một ý nghĩ, y nói với Cửu công chúa: “Thư của Hàn Phong đâu, đưa cho ta xem!”
Cửu công chúa biết Kim Phi lại có chủ ý mới, vội vàng lấy thư của Hàn Phong ra đưa cho Kim Phi.
Kim Phi đọc kỹ bức thư một lần nữa rồi nói:
“Nàng trả lời thư cho Hàn Phong đi, bảo anh ta giao công việc chia đất cho người có tên là Đại Cẩu Tử chủ trì!”
Thật ra, đối với Kim Phi, thứ thiếu nhất hiện tại không phải là nhân tài tác chiến, mà là nhân tài ở các địa phương.
Với sức chiến đấu của những cựu binh Đại Khang, lại không có sự ủng hộ của người dân, khi gặp phải tiêu cục Trấn Viễn thì chỉ có thể quỳ gối xuống.
Kế từ khi khai chiến với Tần vương, hầu như tất cả các trận chiến đều là kiểu nghiền ép.
Ngược lại, công việc phân đất sau khi chiếm lĩnh đã khiến toàn bộ các nhân viên hộ tống chậm bước.
Mà những người phụ trách công việc phân đất đều đến từ tiểu đội Chung Minh.
Nếu giao công việc phân đất cho người dân địa phương thì sao?
Vấn đề kìm hãm bước chân tiến lên phía trước của nhân viên hộ tống này không phải là được giải quyết rồi sao?
“Chuyện phân đất quan trọng như vậy, giao cho người dân địa phương được không?” cửu công chúa cau mày: “Nếu hắn giao toàn bộ đất tốt cho người của mình thì làm thế nào?”
Thật ra đây cũng là kế hoạch của Kim Phi.
Trong kế hoạch tồn tại một nhược điếm rất lớn.
Các thành viên của tiểu đội Chung Minh chủ yếu đến từ Kim Xuyên, bọn họ đến đất Tần để chủ trì công việc phân chia đất đai có thế đảm bảo công bằng và công chính nhất có thể, nhưng nếu giao cho người dân địa phưong, thì sẽ khó làm được điều này.
Mỗi người đều có ham muốn và tình cảm, đối đãi với người khác khó tránh khỏi sự phân biệt biệt đối xử với những người thân và người ngoài.
Người địa phương phân đất, khó tránh khỏi sẽ giao miếng đất tốt cho người thân thích của mình, phân cho người có quan hệ tốt với mình.
“Đây thực sự là một vấn đề, vì vậy chúng ta cần cổ gắng hết sức đế sử dụng phương thức điều phối giữa các địa phương khác nhau để tránh tình trạng này.”
Kim Phi nói: “Ví dụ, chúng ta chiếm được phủ Kinh Triệu, có thế chọn người ở phủ Kinh Trìệu đến quận Hà Trung phân đất, sau đó sẽ chọn người ở quận Hà Trung đến phủ Kinh Triệu.”
“Việc phân đất liên quan đến lợi ích, người mới chiêu mộ có thể tin cậy được sao?” cửu công chúa vẫn còn hơi lo lắng.
“Cho nên, chúng ta cần phải lập ra quy trình phân đất nghiêm ngặt, và tăng cường đào tạo nhân viên công tác phân đất, nâng cao nhận thức tư tưởng của toàn dân và phổ biến chính sách của chúng ta!”
“Lập ra quy trình phân đất nghiêm ngặt, tăng cường đào tạo nhân viên công tác phân đất cũng có thế được, nhưng làm sao đế nâng cao nhận thức tư tưởng của toàn người dân được?”
“Tại sao lại không làm được?” Kim Phi nói: “Không phải là đoàn ca múa về làng quê là được sao?”
Hiệu quả buổi biểu diễn của đoàn ca múa Kim Xuyên vô cùng rõ ràng, thông qua đoàn ca múa rất nhiều người dân biết đến Kim Phi, biết chuyện Kim Phi đang làm.
Cũng có những nhận biết ban đầu và cảm giác thuộc về Đại Khang mới do cửu công chúa thành lập.
“Ta thừa nhận rằng đoàn ca múa là một cách tuyên truyền rất tổt, nhưng trong đoàn ca múa chỉ có hơn chục nhóm người, dù là biểu diễn không nghỉ cả năm thì cũng có thể diễn được bao nhiêu đợt?” Cửu công chúa tiếp tục hỏi.
“Ta chỉ lấy đàn ca múa làm ví dụ, chuyện này còn có biện pháp khác!” Kim Phi mỉm cười nói.
“Biện pháp gì?”
“Báo giây!” Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.
“Báo giấy?” cửu công chúa lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: “Báo giấy là cái gì?”
“Nàng có thể coi báo giấy như một truyền đơn, nhưng nó chỉ là truyền đơn được phát hành vào một sổ thời điếm cố định mà thôi!”
Kim Phi nói: “Ta sẽ thành lập một tòa báo, chuyên môn biên soạn nội dung, sau đó in số lượng lớn, phân phát đến từng quận, sau đó lại từ quận thành phân phát đến huyện phủ, rồi đến các thị trấn, cuối cùng là phân phát đến từng làng!
Như vậy, tất cả các làng đều có thể xem được báo giấy mới, sau đó tìm hiếu về chính sách mới và những gì chúng ta đang làm từ báo giây!”
Cửu công chúa còn chưa nghe xong, đột nhiên đứng lên.
Cô ấy hiếu ý của Kim Phi, cũng hiếu nếu báo giấy mà Kim Phi nói có thể thực hiện được thì sẽ có ý nghĩa gì.
Trước khi kỹ thuật in xuất hiện, cô âỳ nghĩ Kim Phi nói vớ vấn, nhưng bây giờ thì khác.
Xưởng làm giấy và xưởng in đều đã chính thức đi vào hoạt động, Kim Phi muốn in bao nhiêu truyền đơn đều không phải là vấn đề.
Nhưng điều này có liên quan đến một vấn đề khác: “Phu quân, ý tưởng của chàng rất tốt,
nhưng việc phân phối báo giấy đến từng huyện, từng quận, từng làng, sẽ cần rất nhiều nhân lực, sợ rằng sẽ tốn rất nhiều tiền?”
Bất cứ lúc nào, đánh giặc đều là thu tiền.
Trước đây Kim Phi vẫn còn có thể dựa vào dòng tiền từ việc bán xà phòng thơm và châu Thủy Ngọc ở các nơi Giang Nam, kinh thành, nhưng bây giờ vì chiến tranh, hầu như tất cả các hoạt động kinh doanh của y chỉ giới hạn ở Xuyên Thục.
Mặc dù Trương Lương áp dụng chiến lược lấy chiến tranh nuôi dưỡng chiến tranh, nhưng bây giờ Kim Phi cần phải nuôi quá nhiều người, tài chính cũng càng ngày càng khó khăn.
“Chỉ cần có thể giúp Đại Khang nhanh chóng ổn định, tốn chút tiền cũng được.”
Kim Phi bất lực nói: “Sau này chúng ta để người đưa báo chuyển thêm thư nữa thì cũng sẽ không phải trợ cấp quá nhiều!”
“Chỉ có thể như vậy.” cửu công chúa gật đầu.