Chiều hôm đó, phi thuyền trở truyền đơn trở về trấn VTnh Lâm, truyền đạt yêu cầu của Kim Phi cho Hàn Phong.
“Để Đại Cấu Tử chủ trì công tác phân chia ruộng đất ư?”
Hàn Phong không khỏi nhíu mày.
Nhưng uy tín của Kim Phi ở Kim Xuyên như mặt trời ban trưa, mặc dù Hàn Phong không hiểu tại sao Kim Phi làm như vậy, nhưng anh ta vẫn quyết định làm theo lời giao phó của Kim Phi.
Buổi sáng hôm sau, ở mảnh đất trống nằm ở trung tâm trấn Vĩnh Lâm tố chức đại hội hành quyết, xử tử địa chủ Hoàng Lĩnh Toàn và thố phỉ Lương Xung, cùng với lũ tay say giúp bọn chúng làm việc ác.
Sau đó Hàn Phong tuyên bố công tác phân chia ruộng đất sẽ do Đại cấu Tử chủ trì.
Tảng đá treo trong lòng dân chúng, cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Đại Cẩu Tử không hiểu gì cả, anh ta tới tìm Hàn Phong: “Hàn tiên sinh, từ trước đến này ta chưa bao giờ chia đất, sao lại để ta làm việc này?”
“Đây là sắp xếp của Quốc sư đại nhân.” Hàn Phong liếc Đại cấu Tử hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không
muốn?”
“Quốc sư đại nhân biết ta ư?” Đại cẩu Tử trợn mắt.
Trong mắt anh ta, anh ta và Kim Phi là người của hai thế giới khác biệt.
“Không chỉ biết ngươi, Quốc sư đại nhân còn khen ngươi trong thư đây.”
Hàn Phong vỗ vai Đại cấu Tử: “cố gắng lên, đừng làm Quổc sư đại nhân thất vọng!”
“Tiên sinh yên tâm. Ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của Quốc sư đại nhân’”
Trong mắt Đại cấu Tử có nước mắt lóe qua, anh ta vỗ ngực vang “bùm bùm”!
Buổi tối hôm đó, Đại cấu Tử bắt đầu triệu tập nhân công, bắt đầu chuẩn bị cho công tác phân đất.
Kim Phi ở nơi Kim Xuyên xa xôi cũng không nhàn rỗi, sau khi ăn cơm tối xong, bèn phái người gọi Trần Văn Viễn tới, nói với anh ta suy nghĩ của y-
Trần Văn Viễn vừa nghe xong đã kích động nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.
Đến khi anh ta bình tĩnh lại, mới hỏi Kim Phi: “Nhưng dân chúng không biết chữ, kể cả chúng ta đưa báo cho họ cũng vô ích thôi!”
“Điều này ngươi không cần lo lắng, mỗi làng ta sẽ sắp xếp một người, chuyên đến đọc báo cho họ nghe.”
Kim Phi đang nghĩ xong đối sách từ lâu: “Vậy nên nội dung trong báo vẫn phải được viết theo tiếng phố thông, nếu không dân chúng sẽ không nghe hiểu.”
“Có người tới tận nơi đọc báo, vậy thì còn gì bằng.” Trần Văn Viễn gật đầu liên tục.
“Trần công tử, ta chuẩn bị đế ngươi làm tống biên tập tòa soạn phụ trách nội dung của tờ báo, ngươi có đồng ý không?” Kim Phi nói ra mục đích của mình cho anh ta nghe.
“Tiên sinh giao chuyện quan trọng như vậy cho ta, tức là tiên sinh tin tưởng ta. Ta đương nhiên đồng ý, ta chỉ sợ mình làm không tốt thôi.” Trần Văn Viễn xoa tay nói.
“Mấy đợt báo đầu, ta sẽ làm cùng ngươi.
Làm mấy lần rồi ngươi sẽ biết cách.”
“Cảm ơn tiên sinh!” Trần Văn Viễn vội gật đầu, “Ta bằng lòng thử một lần, nếu như không làm tốt thì tiên sinh hãy đổi người khác.”
“Không cần ngươi nói điều này, không làm tốt ta ắt sẽ đổi người khác.”
Kim Phi lấy ra bản mẫu tờ báo y vẽ lúc chiều đưa cho Trần Văn Viễn: “Đây là mấy bản mẫu ta
nghĩ ra hồi chiều, ngươi xem thử trước, tìm hiếu sơ qua một chút.”
“Bản mẫu?” Trần Văn Viễn nhíu mày.
Đây là một danh từ mới anh ta chưa từng được nghe qua.
“Báo không thể chỉ nói về chính sách được, nếu không dân chúng nghe nhiều sẽ chán. Huống hồ tạm thời chúng ta chưa có nhiều chính sách đế truyền đạt cho họ như vậy, cho nên phần in cần phải có những nội dung phong phú khác.
“Đế ta xem thử.”
Trần Văn Viễn nhận lấy bản thảo, cúi đầu nhìn.
Đây là một tờ giấy kích cỡ bằng giấy a4, bản ỉn mẫu được chia thành bốn phần, lần lượt là thời sự, quân sự, nông nghiệp và phần thảo luận.
“Thời sự chủ yếu truyền đạt chính sách cho dân chúng, để dân chúng hiểu, dần hình thành sự đồng cảm. Quân sự thì truyền đạt tình hình chiến đấu mới nhất của tiêu cục Trấn Viễn, tăng cảm giác an toàn cho người dân.”
Kim Phi giới thiệu tiếp: “Phần nông nghiệp truyền đạt những kiến thức nông nghiệp là chủ yếu, hướng dẫn người dân làm ruộng, thời kỳ sau thì tuyên truyền diện mạo của một vài nông thôn, cùng với những tình huống xuất hiện điến hình và
một số nhân vật điển hình của nông thôn.
Phần cuối cùng của tờ báo là phần thảo luận, coi như đế sang một bên của bản in, nếu không có nội dung gì có thể phát hành, vậy cứ in kịch bản của đoàn ca múa nhạc lên là được.”
“Tiên sinh, ta viết kịch bản thì được, nhưng ta có biết đánh giặc, biết làm nông đâu.”
Trần Văn Viễn gãi đầu, mặt đầy khó xử nói.
“Cho nên ngưoi phải mau tìm ký giả đến giúp ngưoi.” Kim Phi cười nói.
“Ký giả?” Trần Văn Viễn càng bối rối: “Ký giả là gì?”
“Ngươi có thể hiểu ký giả là người ghi chép lại thời đại. Công việc chủ yếu của họ là dùng thái độ chân thực nhất, góc nhìn khác quan nhất để ghi lại những chuyện đã xảy ra của thời đại.”
Kim Phi nghĩ một lúc, giải thích với anh ta: “Ngươi không biết đánh giặc, không biết trồng trọt phải không? Vậy thì ngươi tìm vài người biết đánh giặc, biết trồng trọt, tìm cả người biết viết văn nữa về đây. Công việc của ngươi là xét duyệt xem báo họ viết có chân thực hay không!”
“Ta hiếu rồi!” Trần Văn Viễn gật đầu bừng tỉnh: “Ngày mai ta sẽ đi tuyển người luôn.”
“Năng lực quan trọng nhất của ký giả không phải viết báo, mà là những sự kiện được ghi chép
một cách chân thực nhất. Còn phải dũng cảm vạch trần điều ác kẻ ác, lúc chọn người, nhất định phải chú ý những điểm này. Nhớ kỹ chưa?” Kim Phi nhắc nhở.
“Nhớ kỹ rồi.” Trần Văn Viễn gật đầu.
‘Vậy ngươi đi làm việc đi.” Kim Phi phất tay nói.
Sau khi Trần Văn Viễn đi khỏi, Kim Phi lại sai người gọi Tiểu Ngọc tới.
“Có hai chuyện.” Hợp tác với Tiểu Ngọc lâu như vậy, Kim Phi bèn đi thẳng vào vấn đề: “Thứ nhất, chọn ra một người trong tố quen với công việc phân đất, bảo người đó liệt kê những vấn đề thường gặp trong công tác phân đất, cùng với cách giải quyết rồi tống hợp lại, sau đó mau chóng xây dựng quy trình phân chia ruộng đất tiêu chuẩn.”
‘Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu.
Sau khi đội Chung Minh ba được thành lập, vẫn luôn do người phụ trách là cô ấy lãnh đạo, Tiểu Ngọc cũng là ngươi hiếu rõ nhất công tác phân đất.
“Chuyện thứ hai, tuyển một lượng lớn người đưa thư trên khắp Xuyên Thục.”
Kim Phi làm theo khuôn mẫu bưu cục và phạm vi công việc ở kiếp trước, trình bày cho Tiểu
một cách chân thực nhất. Còn phải dũng cảm vạch trần điều ác kẻ ác, lúc chọn người, nhất định phải chú ý những điểm này. Nhớ kỹ chưa?” Kim Phi nhắc nhở.
“Nhớ kỹ rồi.” Trần Văn Viễn gật đầu.
‘Vậy ngươi đi làm việc đi.” Kim Phi phất tay nói.
Sau khi Trần Văn Viễn đi khỏi, Kim Phi lại sai người gọi Tiểu Ngọc tới.
“Có hai chuyện.” Hợp tác với Tiểu Ngọc lâu như vậy, Kim Phi bèn đi thẳng vào vấn đề: “Thứ nhất, chọn ra một người trong tố quen với công việc phân đất, bảo người đó liệt kê những vấn đề thường gặp trong công tác phân đất, cùng với cách giải quyết rồi tống hợp lại, sau đó mau chóng xây dựng quy trình phân chia ruộng đất tiêu chuẩn.”
‘Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu.
Sau khi đội Chung Minh ba được thành lập, vẫn luôn do người phụ trách là cô ấy lãnh đạo, Tiểu Ngọc cũng là ngươi hiếu rõ nhất công tác phân đất.
“Chuyện thứ hai, tuyển một lượng lớn người đưa thư trên khắp Xuyên Thục.”
Kim Phi làm theo khuôn mẫu bưu cục và phạm vi công việc ở kiếp trước, trình bày cho Tiểu
Ngọc nghe kế hoạch của y, cùng với yêu cầu về người đưa thư.
“Tiên sinh, lập tức bố trí một mạng lưới lớn như vậy, sợ rằng phải tốn không ít thời gian.” Tiếu Ngọc cau mày.
“Chờ Tiểu Bắc về, ta sẽ giao cho muội ấy cùng phối hợp công việc của hợp tác xã mua bán với cô.”
,zVậy thì không thành vấn đề.” Tiếu Ngọc vội vàng gật đầu.
Tiền thân của hợp tác xã mua bán chính là thương hội Kim Xuyên, qua hơn một năm phát triển, toàn bộ các thị trấn nhỏ, cùng với một số làng lớn của Kim Xuyên đều đã có chi nhánh của hợp tác xã mua bán .
Thời đại tràn đầy sức sống nhất của một công ty, thông thường chính là thời kỳ xây dựng sự nghiệp này.
Quốc gia cũng giống như vậy.
Đại Khang mới vừa mới bắt đầu những bước đầu, từ Kim Phi, Cửu công chúa cho đến tiêu cục Trấn Viễn và những cán bộ nhân viên công tác khác ở phía dưới.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiếu Ngọc và Đường Tiểu Bắc truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi cho những bộ phận khác.
Hợp tác xã mua bán ở các nơi sau khi nhận được lệnh, lập tức bắt đầu xem xét tuyển chọn người thích hợp cho công việc đưa thưa.
Quả thực không tìm được nhân công phù hợp, chỉ đành chọn một nhân viên của hợp tác xã mua bán tạm thời nhận nhiệm vụ này.
Cùng triển khai hành kế hoạch với hợp tác xã mua bán còn có xưởng in ấn và xưởng làm giấy.
Tổc độ của Trần Văn Viễn là nhanh nhất, mới có ba ngày mà anh ta đã tìm được bốn ký giả, chia công tác riêng theo bốn mục dựa trên bản mẫu của Kim Phi.
Ngày thứ tư, Trần Văn Viễn xin phép Kim Phi, muốn chuyển phòng làm việc đến xưởng in ấn.
Quan hệ hợp tác giữa báo và xưởng in ấn là mật thiết nhất, Kim Phi không phản đối, bảo xưởng in ấn dành ra cho anh ta một phòng nhỏ.
Ngày thứ năm, tòa soạn nhật báo Kim Xuyên chính thức treo biến thành lập!