Nhật báo Kim Xuyên là tờ báo đầu tiên ở thế giới này và được định sẵn là sẽ được ghi vào trong sử sách, vì vậy Kim Phi rất coi trọng nội dung của số đầu tiên.
Những ngày gần đây, y thường xuyên đến ban biên tập của Trần Văn Viễn, tự mình chỉ đạo các ký giả do Trần Văn Viễn tuyển dụng cách viết bản thảo tin tức.
Bận rộn đến ngày thứ mười, Hàn Phong trở về.
“Tiên sinh, công tác phân chia đất đai ở huyện Vĩnh Nhạc đã kết thúc toàn diện.”
Hàn Phong đưa ra một chồng giấy viết tay, “Đây là bản tóm tắt công việc.”
Kim Phi nhận tập giấy vừa xem vừa hỏi: “Đại Cẩu Tử biếu hiện thế nào?”
Đại Cẩu Tử là thành viên đầu tiên của đội Chung Minh, chủ trì công việc phân chia khu vực đất đai, cũng là một lần thử sức, Kim Phi rất mong chờ vào biểu hiện của anh ta.
“Biểu hiện tốt lắm, ta đã phái người âm thầm theo dõi bọn họ, không phát hiện sai phạm làm việc bất công gây rối kỷ cương, toàn bộ đất đai đều được phân chia bằng cách rút thăm.
Hàn Phong trả lời nói “Xong việc ta phái
người đi thăm hỏi, người dân địa phương cũng khá hài lòng.”
“Hài lòng là tốt.” Kim Phi gật gù, tiếp tục hỏi “Vậy ngươi cảm thấy nếu chúng ta rút người về, chỉ để lại một tiếu đội ở huyện Vĩnh Nhạc thì có thể kiếm soát được tình hình không?”
Thực tế, hiện tại Xuyên Thục có rất nhiều nơi đều do một tiểu đội nhân viên hộ tống trấn thủ một huyện thành.
Nhưng Xuyên Thục có thế coi như là căn cứ chính của Kim Phi, bởi vì công cuộc ra công cứu giúp năm trước đã giúp Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn xây dựng một nền tảng quần chúng vững chắc.
Nhưng huyện Vĩnh Nhạc thì khác.
Tiêu cục Trấn Viễn chưa từng đặt chân đến đó, đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa khu vực xung quanh huyện VTnh Nhạc trước mắt trên danh nghĩa vẫn là địa bàn của Tần vương.
Trong trường hợp này, chỉ để lại một tiếu đội hộ tổng ở huyện Vĩnh Nhạc, nếu kẻ địch tấn công dữ dội, họ sẽ không thể ngăn cản được.
Nhưng Hàn Phong lại tự tin nói “Tiên sinh, đừng nói một tiếu đội, chỉ đế một người là đã đủ rồi!”
“Một người là đủ?” Kim Phi kinh ngạc.
“Tiên sinh, ngài không biết sau khi được giao đất, người dân huyện Vinh Nhạc vui mừng như thế nào đâu.”
Hàn Phong: “Bây giờ trong lòng người dân huyện Vĩnh Nhạc, ngài là Bồ Tát hạ phàm, tiêu cục Trân Viễn của chúng ta chính là thiên binh thiên tướng, ai dám làm khó chúng ta, người dân là người đầu tiên không cam lòng, sẽ xé xác bọn chúng!”
“Chà, được lòng dân là có được thiên hạ mà!” Kim Phi nhịn không được cảm khái.
Người dân Đại Khang trước kia đã bị áp bức quá độc ác, họ cũng rất dễ thỏa mãn.
Đất tốt hay xấu không quan trọng, chỉ cần lấy được đất là họ sẽ biết on.
Kim Phi không khỏi nghĩ tới một câu ở đời trước: ‘Tất cả đều nhờ có người cùng ngành’.
“Tiên sinh, ta cảm thấy chúng ta có thể để lại một tiểu đội ở Vĩnh Nhạc, không những có thế uy hiếp các khu vực xung quanh, còn có thể chiêu mộ những người trẻ tuổi trong khu vực để huấn luyện bọn họ, đế bọn họ tự mình làm việc ở các quận huyện xung quanh.”
Hàn Phong đề nghị: “Ví dụ như Đại cấu Tử chỉ huy đội đánh hổ, chỉ cần huấn luyện một chút
thì tuyệt đối sẽ có sức chiến đấu hơn hẳn đám lính ẻo lả của Tần vương!”
Thật ra Kim Phi cũng nghĩ như vậy khi bảo Đại Cấu Tử chủ trì phân đất.
Tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh đang thiếu nhân lực, vậy cứ ưu tiên tuyển người ở địa phương sở tại.
Hiện giờ Tần vương đã chạy, cường hào địa chủ ở quận Hà Trung cũng giống như chim sợ cành cong, hoàn toàn không có ý chí phản kháng nào, sự phản kháng trong công tác phân chia đất đai là rất nhỏ, hoàn toàn có thế làm thí điểm mở rộng.
Chắc chắn sẽ còn nhiều lỗ hống trong việc chia đất theo cách này nhưng tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Trong thời điếm bất ổn định, không có giải pháp nào toàn vẹn được cả.
Đây là phương pháp nhanh nhất mà Kim Phi có thế nghĩ ra để đưa người dân thoát khỏi vũng lầy.
“Có thể lấy huyện Vĩnh Nhạc làm thí điểm, thử xem sao, nhưng nhất định phải làm tốt công tác giáo dục và giám sát tư tưởng. Một khi phát hiện người trong địa phương có hành vi sai trái vì lợi ích cá nhân thì phải ngăn chặn ngay lập tức!” Kim Phi đề nghị.
“Ta sẽ phái người đi giám sát.” Hàn Phong vội vàng gật đầu.
“Đúng rồi, lúc mấy người Đại cấu Tử chia đất thì có nói với người dân rằng thời hạn hiệu lực của việc giao đất là ba năm không?”
Trước khi chia đất đội Chung Minh sẽ luôn thông báo như vậy cho người dân.
Như vậy thì ngay cả khi việc giao đất này có điều gì bất hợp lý thì sau ba năm cũng có thể điều chỉnh lại.
Kim Phi tin rằng trong ba năm, y chắc chắn sẽ có thế bình định được toàn bộ Đại Khang, cũng có thế vạch ra quy trình phân chia đất đai hợp lý và chi tiết hơn.
“Đã thông báo!” Hàn Phong gật đầu.
“Vậy cứ thử xem sao.”
Kim Phi lại hỏi Hàn Phong một số vấn đề khác, y đang chuẩn bị đi ăn thì Tiểu Ngọc mang theo một đống văn kiện đi vào.
Khi các nhân viên hộ tống chiếm giữ được nhiều địa bàn hơn thì ngày càng có nhiều việc cần phải giải quyết.
Có một số việc có thể giao cho người khác, nhưng có một sổ việc nhất định phải do Kim Phi hoặc Cửu công chúa quyết định..
Hiện giờ Cửu công chúa có thai, Kim Phi bèn
chủ động gánh vác rất nhiều việc triều chính, đã mấy ngày không đến phòng thí nghiệm.
Phê sửa xong giấy tờ thì đã là chiều muộn, Kim Phi vốn dĩ định đến phòng thí nghiệm, nhưng nghĩ chốc nữa là ăn cơm chiều rồi thì đổi ý, dẫn Bắc Thiên Tầm và Thiết chùy chạy đến tòa soạn báo.
Họ chưa vào đến cửa thì nghe tiếng Trần Văn Viễn đang quát mắng.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái chúng ta đang viết bây giờ là một bản tin chứ không phải một câu chuyện, cần phải chân thật, cần phải khách quan công chính, ngươi đang viết cái gì đây? cầm về viết lại!”
Sau đó một người trẻ tuổi cúi gằm mặt đi ra từ trong phòng.
Kim Phi bước vào văn phòng, cầm bản thảo trên bàn của Trần Văn Viễn lên xem.
Chàng trai trẻ vừa rồi là ký giả phụ trách bộ phận quân sự, bài báo nói về trận chiến tiêu diệt Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc.
Có lẽ trong đó có cảm xúc sùng bái cá nhân, cũng có thể là nghe tiên sinh kể chuyện nhiều quá, ký giả này đã thần thánh hóa Kim Phi trong bài báo.
Kim Phi chỉ vẫy tay một cái, thiên lôi giáng
xuống, đánh chết vô số kỵ binh Đảng Hạng…
Trong bản thảo xuất hiện mấy lần cảnh tượng tương tự, Kim Phi đọc mà dở khóc dở cười.
Bắc Thiên Tầm đứng ở bên cạnh Kim Phi, cũng đọc bản thảo một lượt, cười nói: ‘Viết như vậy không phải tốt sao? Như vậy thiên hạ sẽ cho rằng chàng có quyền năng, sẽ sợ hãi chàng, trước kia Hoàng đế không phải đều tự xưng con trời đó sao.”
“Bọn họ là bọn họ, ta là ta!” Kim Phi nói “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình là con trời, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thâu tóm thiên hạ bằng cách hù dọa người dân!”
Cùng với sự phát triển của công nghiệp và phổ cập giáo dục, phương pháp ngu dân của chế độ phong kiến chẳng mấy chốc sẽ mất đi tác dụng.
Cho nên Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào thủ đoạn lừa dân đế thống trị thiên hạ.
Ngược lại, Kim Phi mong người dân hiểu rõ hơn, đế những người cai trị tương lai có cảm giác khủng hoảng hơn, có thế hạn chế hết mức xuất hiện loại Hoàng đế tàn bạo như trong lịch sử phong kiến, làm những việc người than trời trách.
“Trước đây bọn họ chưa từng viết, có thể không quen, ngươi cũng không nhất thiết phải nóng vội mà tức giận.”
Kim Phi cười nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Nếu cậu ta muốn viết về trận chiến Thanh Thủy Cốc thì đừng để cậu ta đi nghe tiên sinh kế chuyện bậy bạ, bảo cậu ta tập trung đi tìm các cựu lính đã xuất ngũ rồi phỏng vấn một chút.”
“Nhưng thời gian không còn nhiều nữa!”
Trăn Văn Viễn nói: “Các trang báo khác đã xác định xong rồi, ba ngày sau là có thể phát hành, bây giờ chỉ còn thiếu trang quân sự thôi!”
“Nói vậy thì… Ngươi đến Kim Xuyên tìm người này đi, lúc trước ở Thanh Thủy Cổc, người này luôn bên cạnh ta, tham dự toàn bộ cuộc chiến, coi như là người hiếu rõ nhất về trận chiến ở Thanh Thủy Cốc.” Kim Phi gợi ý.
“Ai vậy?” Trần Văn Viễn vội vàng hỏi.