“Xem tình hình của Phạm tướng quân và quân Trấn Bắc ư?”
Kim Phi không khỏi sửng sốt trong chốc lát.
Tiêu cục Trấn Viễn vẫn đang giao tranh với Tần vương, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài cũng đã rút khỏi thành Vị Châu, Kim Phi thực sự đã quên mất thành Vị Châu và quân Trấn Bắc.
Bây giờ nghĩ lại, Trần Cát đã không còn, Tứ hoàng tử soán ngôi bị phi thuyền làm cho sợ hãi đến mức không dám ló mặt ra.
Phía tây và phía bắc của quân Trấn Bắc là Đảng Hạng, phía nam là đất Tần, phía đông là đất Tấn, bỗng nhiên trở thành một nơi không ai kiếm soát.
Chưa kể những thứ khác, sự hỗ trợ vật chất tối thiếu có thể bị cắt bỏ.
Triệu Nhạc đã đi theo Phạm tướng quân nửa đời người, thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của Phạm tướng quân.
Thấy Kim Phi không lên tiếng, ông ta còn tưởng Kim Phi đổi ý nên vội vàng nói: “Quốc sư đại nhân, ta biết rất rõ tính cách Phạm tướng quân, bây giờ chỉ cần ngài giúp ngài ấy một tay, ngài ấy nhất định sẽ báo đáp ngài! Về phần thực lực của quân Phạm Gia, cho dù ta không nói Quốc
sư đại nhân cũng hiểu, nhất định sẽ không thua kém quân Thiết Lâm…”
“Triệu tiên sinh, ông hiểu lầm rồi, ta không có ý này vừa rồi chỉ đang suy nghĩ.”
Kim Phi xua tay nói: “Không dối gạt Triệu tiên sinh, thành Vị châu cách đây xa xôi, ta cũng không dám chắc phi thuyền có thế bay thẳng tới đó hay không nên phải bàn bạc với phi công một chút, nếu có thế ta sẽ nhanh chóng sắp xếp phi thuyền bay tới đó!”
Trước đó ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi cũng có giao lưu với quân Trấn Bắc và Phạm tướng quân, nên biết Triệu Nhạc không hề nói bậy.
Mặc dù có rất nhiều tướng lĩnh trong quân Trấn Bắc ăn chơi trác táng, nhưng quân Phạm Gia do Phạm tướng quân chỉ huy vẫn chiến đấu rất mạnh mẽ.
Nếu không có sự hiện diện của quân Phạm Gia mà trông cậy vào những tướng lĩnh ăn chơi trác táng kia, thì thành Vị Châu đã nằm trong tay người Đảng Hạng từ lâu.
Phạm tướng quân cũng là một người lính chân chính bảo vệ đất nước!
Dù là đế mượn sức quân Trấn Bắc hay vì sự kính nể trong lòng, Kim Phi cũng sẵn sàng giúp Phạm tướng quân một phen.
Chỉ là sức chịu đựng của phi thuyền hiện tại tương đối ngắn, bay gần còn tạm được, bay đường dài thì cần phải có thời gian để tiếp tế.
Lúc trước bọn Thiết Ngưu đã đi thành vương ở Đảng Hạng, họ dùng ngựa chiến đế chở vật tư, phi thuyền bay được một đoạn sẽ hạ xuống để lấy vật tư tiếp tế.
Kỵ binh của mấy người Thiết Ngưu chính là một trạm tiếp viện di động.
Nhưng lúc đó bọn Thiết Ngưu đi hoang mạc Hi Châu, ngựa chiến có thể tùy ý chạy như điên, mà giữa Vị Châu và Kim Xuyên lại cách giữa đất Tần, ở giữa đều là núi non nên ngựa chiến không thể chạy nổi.
Huống chi bây giờ đang vào đông, gió bắc thối suốt ngày, phi thuyền bay về phương bắc thì vật tư tiêu hao ít nhất cũng gấp mấy lần bình thường.
Hơn nữa, đám thuộc hạ còn sót lại của Tần vương cũng sẽ không trơ mắt nhìn đội hộ tống ngang nhiên đi qua địa bàn của mình, chắc chắn sẽ âm thầm phá hoại.
Cho nên muốn xây một điểm tiếp viện khi chưa chiếm hết đất Tần, thì đúng nằm mơ giữa ban ngày.
“Ta hiểu Quốc sư đại nhân có khó xử, ta đường đột rồi!” Triệu Nhạc chắp tay nói.
Là một người đã ở trong doanh trại hon nửa đời người, nên ông ta không biết rõ yêu cầu của mình cao và khó khăn thế nào.
Vì lẽ đó ông ta đã chuẩn bị tinh thần khi Kim Phi từ chối, thế nhưng vẫn hơi thất vọng rồi không nhịn được mà ho khan một tiếng.
“Ông Triệu, ta sẽ cân nhắc chuyện ở thành Vị Châu, ông nhất định phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt!”
Kim Phi vỗ lưng Triệu Nhạc: “Trong làng có phòng y tế, ta dẫn ông đi xem!”
“Ta ở có đi xem lang trung ở huyện phủ nhưng không có tác dụng gì.” Triệu Nhạc xua tay.
Hàm ý là ngay cả lang trung ở huyện phủ cũng không có cách gì, thì ngôi làng nhỏ miền núi này có thế làm gì được?
“Ông Triệu, lang trung ở huyện phủ không được, cũng không có nghĩa là lang trung ở phòng y tế của bọn ta không được.”
Trần Văn Viễn vẫn luôn ở bên cạnh cũng cười nói: “Phòng y tế của bọn ta có Ngụy tiên sinh, cũng chính là đệ nhất thần y ở huyện Quảng Nguyên!”
“Thần y sổ một Quảng Nguyên, chẳng lẽ là Vô Nhai tiên sinh?” Triệu Nhạc hỏi.
“Ông Triệu, ông biết Ngụy tiên sinh sao?”
Trần Văn Viễn và Kim Phi đều sửng sốt.
“BiêX lúc trước mẹ ta bị bệnh, cũng là Vô Nha tiên sinh đã chữa khỏi cho bà ấy!”
Triệu Nhạc cười nói: “Ta cũng nghĩ nếu tới mùa đông mà còn chưa khỏi hẳn, ta sẽ đi quận thành tìm Vô Nhai tiên sinh, không ngờ ông ấy lại tới đây!”
“Ngụy tiên sinh đã đến làng chúng ta lâu rồi! May là ông Triệu chưa đi nếu không đã uổng công một chuyến rồi.” Trần Văn Viễn cười nói: “Đi thôi, ta dẫn ngài đi xem?”
“Quốc sư đại nhân, ta đi tìm Vô Nhai tiên sinh trước đã, không phiền ngài nữa!”
Triệu Nhạc đứng dậy chắp tay với Kim Phi.
Từ năm ngoái, ông ta đã luôn bị bệnh thương hàn tra tấn, tuy không nghiêm trọng nhưng luôn ho, trời càng lạnh lại càng ho nặng hơn.
“Ta cũng có chút chuyện tìm Ngụy tiên sinh nên đi cùng đi!”
Kim Phi cũng đứng lên: “Còn nữa, ông Triệu, ông đừng gọi ta là Quốc sư đại nhân mãi, chỉ cần gọi ta là Kim Phi là được, cái danh Quốc sư đã bị Trần Chinh thủ tiêu rồi!”
“Trần Chinh là tên nghịch tặc giết cha hành thích vua, lời hắn nói chỉ là rắm thối, lão phu nghe
còn ngại bấn lổ tai!”
Nói đến Tứ hoàng tử, vẻ mặt Triệu Nhạc đầy tức giận: “Lão phu chỉ công nhận chiếu chỉ của tiên hoàng, tiên đế sách phong ngài làm Quổc sư đương triều, là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, nên ngài đã là Quốc sư đương triều, là Nhất Tự Tịnh Kiên vương!”
‘Vậy thì tùy ông vậy!” Thấy không thuyết phục được Triệu Nhạc, Kim Phi đành phải bỏ cuộc.
Một ông lão như ông ta thì tư tưởng phong kiến đã ăn sâu vào gốc rễ, nên khó mà thuyết phục được.
Muốn kêu Quốc sư đại nhân thì cứ gọi là Quốc sư đại nhân đi, dù sao cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.
Nhóm người bước ra khỏi tứ hợp viện, đi tới phòng y tế.
Nhưng lại không gặp Ngụy Vô Nhai, trong phòng làm việc chỉ có mỗi Chu cấm.
“Sư phụ, sao người lại tới đây?”
Chu Cấm nhìn thấy Kim Phi đã vội vàng đứng dậy.
Kim Phi không biết nhiều về y học lắm, sợ đưa Chu cấm xuống mương, sau khi dạy cho cô ấy phương pháp phẫu thuật cơ bản thì không còn
gì có thể dạy cô ấy nữa.
Sau này, Ngụy Vô Nhai đến, sư phụ Kim Phi đã hoàn toàn phủi tay, để cho Chu cấm theo học tập Ngụy Vô Nhai.
Lúc đầu, Chu Cẩm không có việc gì thì sẽ đến nhà Kim Phi ăn tối, tuy nhiên tiêu cục Trấn Viễn lại liên tục ra ngoài để chinh chiến, nên chu Cấm – người phụ trách quân y lại càng ngày càng bận rộn, phần lớn chỉ có thể tùy tiện ăn cơm trong phòng y tế, vốn cũng không có thời gian để đến nhà Kim Phi.
Tuy rằng hai người ở cùng một làng, vẫn là thầy trò, nhưng nghiêm túc mà nói thì đã gần một tháng không gặp nhau.
“Tiểu Cấm, sao con lại gầy như vậy?” Kim Phi cau mày nói: “Dù bận rộn đến đâu cũng phải ăn uổng đầy đủ, nếu không cứ kéo dài như thế thì thân thế sẽ suy sụp?”
“Không biết Tần vương lấy đâu ra một đám cung nỏ, hơn nữa còn có một ít nỏ hạng nặng và xe bắn đá, số thương vong ở tiền tuyến đột nhiên tăng lên rất nhiều, chờ qua khoảng thời gian này sẽ ổn thôi.”
Chu Cấm bất lực nói.
Mặc dù thực lực tổng thế của đội hộ tống mạnh hơn đội quân ăn chơi trác táng của Tần vương rất nhiều, nhưng khi hai đội quân giao
tranh chắc chắn đêu có thương vong.
Vũ khí cũng đã bị đánh cắp nhiều lần.
Nỏ hạng nặng và xe bắn đá cũng không phải là vũ khí công nghệ cao gì, cũng không có rào cản kỹ thuật cao, tháo rời và bắt chước từng cái một cũng không quá khó.
Chỉ là họ khó sản xuất hàng loạt, độ dẻo dai và độ bền của thép không ngang bằng, chất lượng và tuổi thọ của hàng nhái cũng tệ hơn hàng do làng Tây Hà sản xuất.
Tuy nhiên, bọn Tần vương đã là phiên vương lâu đời, của cải bên trong đều Tất nhiều, nên dễ dàng chiêu mộ một lượng lớn thợ mộc, thợ rèn, thời gian gần đây cũng bắt chước không ít, chuyện này cũng mang đến không ít phiền phức cho tiêu cục Trấn Viễn.