Là một sinh viên khoa học công nghệ, Kim Phi từ lâu đã hiếu rằng cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá có thế dễ dàng bị sao chép.
Cho nên y luôn tuân thủ quan điếm “Trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ, nghiên cứu phát minh một thế hệ” đối với vũ khí quân sự.
Trong kế hoạch của Kim Phi, cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá đã đủ để y tung hoành ở Đại Khang, khinh khí cầu và phi thuyền đều là vũ khí dự trữ, có thế đưa ra sử dụng đế đảo ngược tình thế vào những thời điếm quan trọng.
Đáng tiếc trong một năm qua tình hình phát triển của Đại Khang hoàn toàn vượt xa dự đoán của Kim Phi, phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của y, khiến y phải lấy khinh khí cầu ra trước đế ứng phó khẩn cấp.
Sau đó bất đắc dĩ lại bị buộc phải tạo ra chiếc máy hơi nước mà y không thích lắm.
“Xem ra cần phải đấy nhanh tốc độ nâng cấp công nghệ chế luyện, chế tạo được nòng súng càng sớm càng tốt!”
Kim Phi âm thầm thở dài, hỏi: “Thương vong ở tiền tuyến nhiều lắm à?”
“Nhiều hơn trước rất nhiều.” Chu cấm gật đầu.
Là người phụ trách quân y, cô ấy nắm rất rõ về thương vong trên chiến trường.
“Trước đây chúng ta có ưu thế tuyệt đối, trong nhiều trường hợp có thế đạt được tỷ lệ thương vong bằng 0, nhưng hiện tại kẻ địch có máy ném đá và cung nỏ hạng nặng, đồng thời cũng học được cách ấn nấp và bắn tên trong bóng tối. Tống thương vong ở tiền tuyến gấp ba so với tháng trước!”
Chu Cấm nói: “May mắn chúng ta còn có phi thuyền, nhiều khi có thể phát hiện điểm mai phục của đối phương, không thì thương vong ít nhất phải tăng thêm gấp hai!”
“Quay về báo cho Hàn Phong một tiếng, bảo anh ta làm gì thì làm, mau chóng tìm ra nơi chế tạo cung nỏ hạng nặng của Tần vương, sau đó phái phi thuyền đến nổ tung chỗ đó cho ta!” Kim Phi quay ra nhìn Thiết Chùy.
“Rõ!” Thiết Chùy cũng biết chuyện này nghiêm trọng, vội vàng gật đầu.
“Tiểu Cấm, Ngụy tiên sinh đâu?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh chắc là đang ở nhà kính!” Chu Cấm cười nói: “Dù sao mỗi lần con cần tìm thì cứ đến nhà kính là thấy ông ấy ở đó.”
‘Vậy được, con cứ bận tiếp đi, ta đi nhà kính xem thử.”
Kim Phi gật đầu, dẫn mấy người Triệu Nhạc rời khỏi phòng y tế.
Sau khi rời làng, đi về hướng Tây Bắc hơn trăm mét, họ vòng qua góc một khu nhà thì nhìn thấy trước mặt là một dãy nhà có hình dáng kỳ lạ.
Triệu Nhạc lần đầu tiên tới đây đột nhiên dừng lại, đôi mắt đột nhiên mở to!
Dãy nhà nhìn chung là một dãy nhà gỗ thông nhau, cao khoảng hai mét, tường bao quanh đều bằng gạch.
Loại nhà gỗ này thực ra rất phố biến ở làng Tây Hà, hầu như tất cả các nhà ở tập thể đều như thế này.
Điều khiến Triệu Nhạc kinh ngạc là mái của dãy nhà này không phải lợp ngói mà bằng thủy tinh trong suốtl
Dưới ánh nắng, tấm kính tỏa ra ánh phản quang chói lóa, khiến Triệu Nhạc không thể mở mắt!
“Quốc sư đại nhân… Đó… Đó là Thủy Ngọc ư?”
Triệu Nhạc chỉ lên nóc nhà hỏi.
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Giờ y chưa làm ra nhựa, không thể dựng lều bằng bạt nilon, nên đã xây dãy nhà kính này làm nơi thử nghiệm cho Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm.
Thực vật không thể phát triển nếu không có ánh sáng mặt trời, nhiệt độ phải được đảm bảo vào mùa đông nên sử dụng thủy tinh làm mái nhà là phù hợp nhất
Nhưng đối với Triệu Nhạc mà nói, Thủy Ngọc từ trước đến nay là một thứ xa xỉ không thế với tới, bây giờ Kim Phi lại dùng Thủy Ngọc làm mái nhà…
“Quốc sư đại nhân, ngài thế này… có xa xỉ quá không?”
Triệu Nhạc hơi lo lắng thay cho Kim Phi.
Trong lịch sử có không ít anh hùng hào kiệt, lẽ ra đã làm được những điều vĩ đại, nhưng sau khi giành được quyền lực, nếm được vị ngọt của quyền lực và của cải, họ lại lạc lối và có lối sống xa hoa vô độ.
Cái kết của những người này thường không mấy tốt đẹp.
Triệu Nhạc do dự một chút, rồi vẫn cắn răng khuyên nhủ: “Quốc sư đại nhân, ta tự biết mình thấp cố bé họng, nhưng vẫn muốn nói đôi lời… Hiện giờ thiên hạ chưa ổn định, người dân vẫn còn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng… Ngài dùng Thủy Ngọc đế làm nóc nhà, thật sự… Thật sự là không nên!”
Nói xong, ông ta trưng vẻ mặt bi tráng nhìn Kim Phi, chuẩn bị tinh thần bị Kim Phi đuổi đi,
thậm chí là bị hỏi tội.
Ngờ đâu lại thâỳ mấy người Bắc Thiên Tầm, Thiết Chùy và Trần Văn Viễn đứng cạnh đó lại bật cười.
“Ông nghĩ nhiều rồi, tiên sinh nhà ta đã tìm ra cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc!”
Trăn Văn Viễn giải thích: “Bây giờ Thủy Ngọc ở chỗ chúng ta đã chẳng đáng mấy đồng nữa rồi, xưởng làm giấy, xưởng in ấn và học viện sư phạm, đều lắp cửa sổ bằng Thủy Ngọc!”
Ngày nay, thủy tinh không còn có thể bán đi nơi khác để kiếm tiền, hơn nữa phạm vi sử dụng của thủy tinh Tất rộng rãi. Vì sự phát triển của làng, Kim Phi không hề giấu làm riêng, để xưởng thủy tinh sản xuất hết công suất.
Dưới sự duy trì của Kim Phi, sản lượng của xưởng thủy tinh không ngừng tăng lên và chất lượng ngày càng tốt hơn.
Người dân trong làng cũng ngày càng quen thuộc với thủy tinh hơn.
“Cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc hả?”
Triệu Nhạc sửng sốt, ngay sau đó thì khom lưng chắp tay về phía Kim Phi, sắc mặt đỏ bừng nói: “Ta dùng lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử, mong Quốc sư đại nhân thứ lỗi!”
“Ông nói như vậy là khách sáo rồi, có thể nói
ra lời vừa rồi chứng tỏ ông không hề coi ta như người ngoài, là thật sự suy nghĩ cho ta! Suy nghĩ cho Đại Khang mới! Ta phải cảm ơn ông mới phải!”
Kim Phi nói vậy không phải là đang khách sáo, mà là thực sự y có cảm nhận như vậy.
Khi địa vị của y cao hơn, những người xung quanh cũng càng trở nên thận trọng hơn với y.
Nhiều người dân làng từng gọi y là “Kim Ca Nhi”, “con trai nhà họ Kim” “tên nhóc nhà họ Kim”, bây giờ nhìn thấy y đều phải cúi chào trước tiên, sau đó mới gọi “Quốc sư đại nhân” hoặc là “Kim tiên sinh”.
Ngay cả lão trưởng làng bây giờ cũng gọi y là tiên sinh.
Điều này khiến Kim Phi có cảm giác chức càng cao càng thấy cô đơn, cũng khiến Kim Phi hiểu rõ, về sau y sẽ khó có thế được nghe thấy lời nói thật.
Triệu Nhạc vừa rồi rõ ràng là do dự, nhưng cuối cùng vẫn khuyên nhủ y.
Điều này khiến Kim Phi rất vui mừng.
Đương nhiên, Kim Phi cũng không phải kiểu thích bị ăn mắng, cứ phải bị người ta mắng cho thì mới thoải mái.
Mà y biết rằng nếu chỉ muốn nghe những
điều tốt đẹp, có thể y sẽ không bao giờ được nghe lời nói thật nữa.
Kim Phi không muốn trở thành kẻ điếc người mù, cho nên khi đào tạo ký giả, Kim Phi nhấn mạnh nhiều lần rằng các ký giả phải trải qua quá trình điều tra và phỏng vấn trước khi viết bài, đưa tin phải khách quan và công bằng!
“Tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có tấm lòng bao dung và cao thượng như vậy, chính là phúc của Đại Khang ta, phúc của dân ta!”
Triệu Nhạc lại hành lễ với Kim Phi.
“Nếu ông lại khen ta thêm vài câu nữa là ta bay luôn được đấy!”
Kim Phi cười lớn, đỡ Triệu Nhạc đi vào nhà kính.
Vì nhà kính, nên nhiệt độ bên trong đương nhiên không thấp.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang mặc áo mùa hè ngồi xổm trên mặt đất xới đất cho cây trông đằng kia.
“Đây là… lúa à?”
Triệu Nhạc chỉ vào một hàng mạ non xanh tươi trên mặt đất, không chắc chắn lắm.
Ông ta không phải phường mọt sách không biết hạt gạo tròn méo ra sao, nhưng cũng chính vì thế mà không thể chắc chắn.
Bởi vì những người nông dân có thường thức đều biết lúa là cây lương thực trong vụ xuân hè, cần phải trồng trên ruộng lúa.
Nhưng hàng mạ non trước mắt đây tuy rằng trông giống hệt lúa non, tuy nhiên bây giờ đang là mùa đông, mạ non không phải được trồng dưới nước mà trên những luống đất
Điều này đã lật đổ hoàn toàn sự hiểu biết của Triệu Nhạc về cây lúa.
“Triệu tiên sinh, đây không phải là lúa thường, mà là cây lúa nước L được mang về từ phương nam xa xôi!”
Kim Phi cười giải thích: “Lúa nước L khác với lúa Đại Khang chúnq ta.”