Người bước vào là Lý Địch.
Trong mấy năm qua Đảng Hạng đã cướp không ít người dân Trung Nguyên về làm nô lệ, sau khi Thiết Ngưu chiếm được Đảng Hạng, đã nói bốn điều kiện, trong đó có một điều kiện là thả toàn bộ nô lệ Trung Nguyên.
Hơn nữa Thiết Ngưu rất để ý đến chuyện này, không chỉ giữ lại một đội bay gần vương lăng Đảng Hạng, sau khi quay về còn tìm Hàn Phong, bảo anh ta phái một nhóm người đến các thành trì lớn của Đảng Hạng và tụ điểm của dân du mục, đế mắt đến vấn đê này.
Không ít quyền quý Đảng Hạng cực kì tức giận, đáng tiếc nắm đấm của bọn họ không mạnh bằng tiêu cục Trấn Viễn, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Có một tên quyền quý ở tòa thành nhỏ vô cùng cực đoan, vì cách xa vương thành, không biết tiêu cục Trấn Viễn mạnh đến mức nào, nên không những ngăn cản không cho nô lệ rời đi, mà còn cố ý hãm hại, khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Sau đó, rất nhanh gã đã biết được hậu quả của việc khiêu khích.
Để giết gà dọa khỉ, Thiết Ngưu không xin phép Kim Phi, mà thẳng tay bố trí một đội bay đi qua, đàn áp và trả thù gia tộc đã khiêu khích, những gì mà bọn họ làm với nô lệ, Thiết Ngưu đã
trả lại cho tất cả người nhà của đám quyền quý!
Theo lời kế của những nô lệ được thả về, lúc đấy ở ngoài thành nhỏ kia treo đầy thi thể bầm dập và hài cốt.
Tên quý tộc đó đã bị khai trừ ra khỏi Đảng Hạng, ngay cả thi thể của tố tiên trong mộ tố tiên cũng bị người của Thiết Ngưu đào lên ném vào hố phân!
Đối với những kẻ tàn bạo mà nói, phương pháp tàn ác này là trực tiếp nhất, có tác dụng răn đe mạnh nhất.
Sau sự việc này, các quý tộc không phục của Đảng Hạng đều biến thành ‘quỳ’ tộc, không còn dám bức hại nô lệ, ngăn không cho nô lệ quay về nữa.
Mâỳ tháng gân đây, phần lớn nô lệ đã được quay về Đại Khang.
Nhiều người trong sổ họ vốn là người Trung Nguyên, nhưng nghe nói Trung Nguyên đang có chiến tranh, không dám quay về, vì không có nơi nào đế đi nên đi theo đội buôn của thương hội Kim Xuyên, đến Kim Xuyên.
Kim Xuyên hiện đang pháttriến nhanh chóng, nhiều công xưởng thiếu nhân lực, nên đương nhiên ai đến cũng đều được chào đón.
Nhưng với bài học kinh nghiệm của Nguy
Lão Tam, Hàn Phong không dám để cho những người này vào làng, ngoại trừ nhóm nô lệ đầu tiên mà Thiết Ngưu dẫn về làng, những nô lệ đến sau, về cơ bản đều được phân công làm việc ở ngoài làng, làm một số công việc công nghệ thấp.
Không phải Hàn Phong hẹp hòi, kỳ thị bọn họ, mà đó là biện pháp phòng ngừa cơ bản nhất.
Dù sao những người này đều quay về từ Đảng Hạng, ai biết trong số bọn họ có bao nhiêu người muốn đến làng Tây Hà ăn cắp trang thiết bị chứ.
Một khi bọn họ được sắp xếp vào trong làng, hoặc chức vụ quan trọng, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù Kim Phi đã nỗ lực phổ cập giáo dục, cũng đồng ý đối ngoại để cải thiện đời sổng của nhân dân, giúp người dân có kiến thức cơ bản, nhưng nó chỉ giới hạn trong phạm vi người của mình.
Nếu những gián điệp này mang kiến thức học được trở về thì sẽ quay lại đánh mình.
Những nô lệ ở Đảng Hạng đã phải chịu quá nhiều đau khổ, có thể sống sót trở về Đại Khang là điều vô cùng bất ngờ, hầu hết bọn họ đều rất hợp tác, bảo gì làm nấy.
Người bước vào là Lý Địch, là một trong những nô lệ mà Thiết Ngưu mang về từ Đảng
Hạng, vì còn bế theo em gái bị nghi ngờ mắc chứng tự kỷ, nên Kim Phi có ấn tượng.
Điều khiến Kim Phi bất ngờ, là cậu bé xuất hiện ở đây.
Mặc dù Trần Văn Viễn không phải là người cùng làng từ lúc đầu đã theo Kim Phi, cũng không nắm giữ bất kỳ quyền hành tài chính quân sự nào, anh ta chỉ là người viết kịch cho đoàn ca múa Kim Xuyên, nhưng đoàn ca múa Kim Xuyên ngày càng phát triển, sức ảnh hưởng ngày càng lớn, địa vị của Trần Văn Viễn cũng theo đó mà nâng lên.
Hôm nay, rất nhiều chuyện mà anh ta viết được lan truyền trong dân gian, một số nhân vật anh ta sáng tác cũng được người dân yêu thích.
Bây giờ Kim Phi giao toà soạn nhật báo Kim Xuyên cho anh ta, người sáng suốt đều có thế nhận ra tiền đồ sau này của Trần Văn Viễn sẽ vô cùng rộng mở.
Có thể nói ở một mức độ nào đó anh ta là đại diện đối ngoại của Kim Phi.
Lý Địch là nô lệ quay về từ Đảng Hạng, nhưng có thể đến gần Trần Văn Viễn, điều này khiến cho Kim Phi rất bất ngờ.
Không chỉ có Kim Phi bất ngờ, mà Lý Địch gặp Kim Phi ở đây, cũng hơi ngạc nhiên.
Song cậu bé rất nhanh đã điều chỉnh xong,
khom người chào Kim Phi: “Chào Kim tiên sinh!”
Sau đó, cậu bé lấy từ trong ngực ra một tờ bản thảo, dùng hai tay dâng lên trước mặt Trần Văn Viễn: “Trần tiên sinh, đây là hình vẽ mà ngài cần, bọn ta đã khắc và in ra, ngài xem thử có được hay không, nếu không được thì bọn ta sửa lại.”
Trần Văn Viễn nhận lấy tờ bản thảo rồi xem một hồi, gật đầu nói: “Tốt lắm, có thể thu xếp in ấn luôn.”
‘Vâng!” Lý Địch cúi đầu chào Kim Phi, rồi rời khỏi văn phòng.
“Tiên sinh, đứa bé này rất có linh tính, kỹ năng chạm khắc cũng thuộc hàng đỉnh cao, ta cảm thấy đây là một nhân tài, nên đã nhờ Hàn đại ca kiếm tra lý lịch của cậu bé, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để nó ở lại”
Trần Văn Viễn cũng không hoàn toàn là con mọt sách, vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Kim Phi không đúng, đại khái đoán được mói bận tâm của Kim Phi.
Anh ta vội giải thích: “Tiên sinh yên tâm, ta chỉ cho nó phụ trách vẽ sách cho trẻ nhỏ, còn bản thảo thì không được phép động vào.”
Dù sao sách giáo khoa tiểu học là dành cho trẻ em mới vào trường, để nâng cao hứng thú học tập của mấy đứa nhỏ, Kim Phi quyết định bố sung
thêm ít hình ảnh minh họa nhỏ vào sách giáo khoa.
“Tuy là tranh vẽ của trẻ con nhưng cũng không phải trò đùa, càng không nên khinh thường!”
Kim Phi nhắc nhở: “Nói với xưởng in ấn, mỗi cuốn sách giáo khoa đêu phải được ta ký tên đóng dấu mới có thể in!”
Bây giờ còn rất nhiều người dân chưa đủ ăn đủ mặc, Kim Phi hao phí sức người và sức của để phố cập giáo dục như vậy, là để người dân mau thoát khỏi cái nghèo, cái đói rét.
Vì thế y không thế dung thứ cho những cuốn sách giáo khoa do y biên soạn trở thành tài liệu độc hại, càng không thể tha thứ cho một số kẻ có tham vọng làm những điều xấu xa trong giáo dục, đầu độc trẻ em Đại Khang!
Theo quan điểm của Kim Phi, trẻ nhỏ là tưong lai!
Đầu độc trẻ nhỏ là lật đổ Đại Khang mới, phải dùng những biện pháp nghiêm khắc nhất để đánh, không được khoan nhượng!
“Vâng!” Trần Văn Viễn thấy Kim Phi rất coi trọng tài liệu giảng dạy, lập tức trở nên nghiêm túc: “Ta sẽ thông báo cho xưởng in ấn!”
Kim Phi cầm bản thảo trên bàn.
Có một đoạn Tam tự kinh được in trên bản thảo, bên trái có một hình vẽ to bằng khối mạt chược, nội dung là hai đứa trẻ đang giúp cha gánh củi.
Bức tranh được vẽ theo lối thuỷ mặc thời phong kiến, các nhân vật được phác họa bằng những đường nét đon giản, chỉ là vài nét thô, không có nét mặt hay biếu cảm, cảnh vật xung quanh cũng là cảnh quan bình thường.
Nhìn một lúc lâu không phát hiện ra vấn đề gì, Kim Phi mới đặt bản thảo xuống.
“Tiên sinh, hay là điều tra lại lý lịch của Lý Địch nhé?” Trần Văn Viễn thấy xung quanh không có người, thấp giọng hỏi.
Sau khi suy nghĩ, Kim Phi lắc đầu nói: “Lão Hàn đã điều tra rồi, thì cứ dùng đi.”
Y tin tưởng năng lực của Hàn Phong, nếu Hàn Phong cảm thấy Lý Địch không có vấn đề, mà y đuổi Lý Địch đi, ngược lại sẽ không hay.
Triệu Nhạc bước từ trong phòng ra, Trần Văn Viễn cười hỏi: “Ngài có hài lòng với nơi này không? Nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói, ta sẽ cho người đến đổi!”
“Cực kỳ hài lòng!”
Triệu Nhạc gật đầu.
Điều kiện sống ở đây tốt hơn Kim Xuyên rất
nhiều.
‘Vậy thì bản thảo của trang quân sự, nhờ cả vào ông Triệu rồi!”
“Nên làm mà, nên làm mà!” Triệu Nhạc khoát tay: “Kim tiên sinh, Trần tiên sinh đều không ghét bỏ ta, là vinh dự của ta!”