Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Triệu Nhạc nhận thấy sắc mặt Kim Phi thay đối, càng lo lắng hơn.
“Kim tiên sinh, rốt cuộc có phải thành Vị Châu xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ông Triệu….”
Kim Phi hơi do dự, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
“Kim tiên sinh, ngài nhanh nói đi, rốt cuộc ở thành Vị Châu đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Nhạc nhìn thấy Kim Phi như vậy, lo lắng đến mức vỗ tay: “Rốt cuộc Phạm tướng quân sao rồi?”
“Ông Triệu, ông ngồi xuống trước đi!”
Kim Phi ra hiệu cho Trần Văn Viễn ra đỡ Triệu Nhạc, nhưng Triệu Nhạc lại phớt lờ.
“Kim tiên sinh, ngài mau nói đi, Phạm tướng quân thế nào rồi?”
Triệu Nhạc lo lắng đến mức suýt cướp lấy bức thư.
Kim Phi thấy Triệu Nhạc như vậy, thở dài, chậm rãi nói: “Thành Vị Châu bị công phá, Phạm tướng quân đã hy sinh…”
“Hy…. hy sinh ….”
Triệu Nhạc ngồi xuống ghế, bật khóc.
Từ phản ứng vừa rồi của Kim Phi, kỳ thực Triệu Nhạc đã đoán được kết quả này.
Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn ôm một tia may mắn.
Một tướng thành công vạn người bỏ xác, bình thường, người chết trong trận chiến đều là binh lính cấp thấp, tỷ lệ tử vong của sĩ quan thấp hơn binh lính Tất nhiều.
Quân hàm càng cao, tỷ lệ tử vong càng nhỏ.
Phạm tướng quân là người đứng đầu quân Trấn Tây, thuộc hạ cũng có hơn sáu mươi nghìn quân Phạm Gia trung thành.
Quân Phạm Gia cũng không phải là binh lính ẻo lả quần là áo lượt, mà là nền tảng Phạm tướng quân lập nên, ông ấy cũng là cựu binh đã ra chiến trường lâu năm, Phạm tướng quân có thể trấn thủ thành Vị Châu hơn hai mươi nằm đêu là dựa vào quân Phạm Gia.
Có sáu mươi nghìn quân Phạm Gia, dù là thành Vị Châu bị phá, Phạm tướng quân cũng có khả năng trốn thoát rất cao!
Kim Phi biết lúc này có nói gì cũng là vô ích, nhưng vẫn thở dài: “ông Triệu, xin hãy nén bi thương…”
Hai mắt Triệu Nhạc đỏ hoe, nhìn chằm chằm
vào lá thư trước mặt Kim Phi.
Kim Phi thở dài, gật đầu nhẹ với Trần Văn Viễn.
Trần Văn Viễn lấy bức thư, đưa cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc dùng bàn tay run rẩy nhận lấy lá thư.
Mới nhìn được một nửa, Triệu Nhạc đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
May mắn thay, Trần Văn Viễn đã có chuấn bị, nhanh chóng đưa tay ra đỡ Triệu Nhạc.
“Mau đi mời Ngụy tiên sinh!”
Kim Phi hét về phía Thiết chùy.
Thiết Chùy không kịp ra lệnh cho người khác, quay người bỏ chạy ra ngoài.
Khi ra khỏi cửa đúng lúc nhìn thấy một nhóm nhân viên hộ tống đang dắt ngựa về làng, Thiết Chùy không nói nhiều lời, lao lên hét vào mặt người dẫn đầu: “Hai người các ngươi tránh ra, ta cần dùng ngựa!”
Tiếu đội trưởng nhân viên hộ tổng cưỡi ngựa ở phía trước không nói nhiều lời, nhanh chóng đưa dây cương lên.
Thiết Chùy nhảy lên lưng ngựa, dắt theo một con ngựa chiến khác, quất ngựa rồi chạy như
điên vào trong làng.
Đường trong làng phần lớn đêu chật hẹp, ven đường đều là nhà người dân, Kim Phi đã quy định, ngoại trừ chuyện liên quan đến tính mạng con người, không cho phép cưỡi ngựa trong làng, càng không cho phép cưỡi ngựa phóng như điên.
Một khi bị phát hiện, tất nhiên sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
“Ai dám cưỡi ngựa nhanh như vậy ở trong làng?”
“Ôi trời, là Thiết Chùy!”
“Có phải là nhà Kim Ca Nhi xảy ra chuyện gì không?”
Nhiều dân làng nghe thấy tiếng vó ngựa đều cau mày bước ra khỏi sân.
Nhìn thấy người cưỡi ngựa chính là Thiết Chùy, dân làng cũng không thèm đoái hoài đến anh ta nữa, tất cả đều vội vã chạy đến nhà Kim Phi.
Khi đến trước cửa, tranh nhau hỏi người nhân viên hộ tống canh cửa đã xảy ra chuyện gì.
Nhân viên hộ tống canh cửa đâu biết bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Thấy người dân tụ tập càng ngày càng nhiều, nhân viên hộ tống canh cửa đang định vào trong hỏi, nhưng Thiết Chùy đã quay trở lại.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Ngụy Vô Nhai không nhuần nhuyễn lắm, đuổi theo cách xa mấy chục mét.
Nhìn thấy một đám người đang vây ở cửa, Thiết Chùy hỏi: “Các ngươi vây quanh chỗ này làm gì?”
Dân làng nhìn thấy Ngụy Vô Nhai đi theo ở phía sau, càng lo lắng hơn.
“Thiết Chùy, tại sao ngươi vội vàng đi tìm Ngụy tiên sinh như vậy để làm gì? Có phải là Kim Ca Nhi bị bệnh không?”
“Kim Ca Nhi trẻ tuổi khỏe mạnh, có thế bị bệnh gì được? Chẳng lẽ là Hạ Nhi bị làm sao sao?”
“Phì phì phì, ngươi có bị đụng chết, Hạ Nhi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Làm ngươi nói Kim Ca Nhi bị bệnh trước mà!”
Không đợi Thiết Chùy trả lời, dân làng bắt đầu cãi nhau rùm beng.
Thiết Chùy dở khóc dở cười ra hiệu cho nhân viên hộ tống canh cửa gõ chiêng đồng.
Khi dân làng đã yên tĩnh lại, Thiết chùy lớn tiếng nói: “Mọi người không cần lo lắng, tiên sinh không sao, phu nhân cũng không sao, là ông Triệu bị bệnh, làm phiền mọi người đừng chặn trước cửa, để Ngụy tiên sinh vào!”
Nghe thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi không sao, dân làng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tránh đường.
Thiết Chùy đỡ Ngụy Vô Nhai xuống ngựa, hai người cùng nhau bước nhanh vào trong sân.
Khi đến thư phòng, Triệu Nhạc đã được Kim Phi và Trần Văn Viễn đặt nằm trên ghế dài.
Thấy Ngụy Vô Nhai đi vào, Kim Phi vội vàng nói: “Ngụy tiên sinh, ông mau xem xem, ông Triệu đã nôn ra máu rồi!”
“Đừng lo lắng, đế ta xem xem!”
Ngụy Vô Nhai vỗ nhẹ vào đất bùn trên tay áo, đưa ba ngón tay ra đặt lên cổ tay Triệu Nhạc.
Một lúc sau, ông ta lại nhướng mày: “Triệu tinh sinh bị cảm chưa khỏi, lại thêm tức giận lo lắng nên mới ngất đi….”
Nói xong, ông ấy liếc nhìn Kim Phi và Trần Văn Viễn, nhắc nhở nói: “Triệu tiên sinh đã lớn tuổi, dù có bất đồng ý kiến gì với ông ta các ngài cũng nên từ từ thương lượng, không thể cãi vã….”
“Ngụy tiên sinh, ông hiểu nhầm rồi, chúng ta không cãi nhau với ông Triệu.” Trần Văn Viễn vội vàng giải thích.
“Vậy chuyện gì đã khiến ông ta tức giận đến như vậy?” Ngụy Vô Nhai tò mò hỏi.
“Ngài cũng biết, từ khi nhập ngũ khi còn trẻ
ông Triệu đã đi theo Phạm tướng quân của quân Trấn Tây, hơn hai mươi năm qua đã sớm thân thiết như huynh đệ.”
Trần Văn Viễn thở dài nói: “Vừa rồi tiên sinh nhận được tin, thành Vị Châu đã bị công phá, sáu mươi nghìn quân Phạm Gia bị giết chết hơn nửa, Phạm tướng quân cũng hi sinh vì tổ quốc, hơn nữa…. Hơn nữa người Đông Man còn dùng đầu của Phạm tướng quân…làm ly rượu….”
“Thật là đám súc sinh lòng lang dạ sói!”
“Khả năng giữ bình tĩnh của Ngụy Vô Nhai vẫn luôn rất tốt, nhưng sau khi nghe xong, cũng tức giận đến mức chửi lớn!
Là một lang trung hàng đầu ở Quảng Nguyên, ông ấy đã từng nghe nói đến Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, cũng rất bội phục Phạm tướng quân rõ ràng có thể sống yên vui ở triều đình, nhưng mười mấy năm như một ngày sổng lạnh lẽo ở thành Vị Châu.
Trong tình hình triều đình của Trần Cát, một đại tướng quân như vậy rất đáng để người khác kính trọng.
Nhưng một vị tướng quân hiếm có như vậy lại có kết cục này!
“Không phải, trước đây ta đã nghe một cựu binh quân Thiết Lâm đã giải ngũ nói, tường thành Vị Châu cao dày, bây giờ còn trang bị cả cung nỏ
hạng nặng và máy bắn đá, sao có thể bị phá thành chứ?”
Ngụy Vô Nhai nghi ngờ hỏi: “Hơn nữa phòng thủ ở thành Vị châu không phải là người Đảng Hạng sao, tại sao lại là người Đông Man phá thành?”
“Đây chính là chỗ khiến người ta tức giận nhất.” Trần Văn Viễn nắm nắm đấm nói: “Tấn vương và người Đông Man câu kết với nhau, biết thành Vị Châu thiếu lương thảo, giả vờ gửi lương thảo cho thành Vị châu.
Trước đây Tấn vương vẩn luôn chống lại Đông Man, Phạm tướng quân quá tin tưởng ông ta, không nghĩ nhiều đã để người của Tấn vương vào thành, ai ngờ người của Tấn vương lại đầu độc vào nước giếng trong đại doanh của quân Phạm Gia.
Quân Phạm Gia sau khi trúng độc bị tiêu chảy không ngừng, người của Tấn vương lại nhân cơ hội mở cửa thành phía đông, trong ứng ngoài hợp với người Đông Man, chiếm lấy thành Vị Châu…”
“Tại sao Tấn vương lại như vậy?” sắc mặt Ngụy Vô Nhai tái nhợt nói: “Tại sao ông ta lại phản bội Phạm tướng quân?”
“Còn có thể là vì sao, vì dã tâm đó!” Trần Văn Viễn cười khẩy.
“Kim tiên sinh….”
Triêu Nhạc từ từ tỉnh lại, giãy giụa trên ghế rồi lăn xuống, nằm trên mặt đất dập đầu về phía Kim Phi.
“Kim tiên sinh, xin ngài, nhất định phải báo thù cho Phạm tướng quân!”

Advertisement
';
Advertisement