“Ông Triệu, ông mau đứng dậy đi!”
Kim Phi vừa né tránh vừa đưa tay ra đỡ lấy Triệu Nhạc.
Nhưng Triệu Nhạc lại ngồi bệt xuống đất như bùn nhão, sau khi được Thiết Chùy và Trần Văn Viễn đỡ dậy thì lại ho khan dữ dội.
Ông ta ho khan một tiếng, ho ra vài ngụm máu loãng.
Trán cũng vì dập đầu quá mức mà máu tươi chảy giàn giụa.
Nhưng Triệu Nhạc cứ như không phát hiện ra, ông ta cũng không gào khóc, chỉ nhìn chằm chằm Kim Phi bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Trong đôi mắt ấy là sự cầu xin.
Triệu Nhạc được xem như một trong những người đọc sách mà Kim Phi biết, một người có nghĩa khí, nếu không đã không cùng Phạm tướng quân bảo vệ thành Vị Châu hẻo lánh kia suổt nhiều năm như vậy.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy ông ta dập đầu.
Làm người phải có tôn nghiêm, không được tùy tiện khuất phục trước kẻ khác, nhìn thấy Triệu Nhạc như thế này, trong lòng Kim Phi rất khó chịu.
Y đang định nói gì đó thì có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa.
Y quay lại, nhìn thấy cửu công chúa dẫn theo Châu Nhi đang đi tới đây.
“Vũ Dương, bây giờ nàng đang mang thai đấy, đừng đi nhanh như vậy!”
Kim Phi vội tới chỗ cửu công chúa, giữ chặt lấy cô âỳ.
Cửu công chúa nhìn Triệu Nhạc rồi nhìn Tiểu Ngọc, trong lòng cũng hiếu được đại khái.
“Phu quân đã biết chuyện của thành Vị châu rồi à?”
Cách đây không lâu, Triệu Nhạc có nhờ Kim Phi phái phi thuyền tới thành Vị châu để hỏi thăm tình hình nơi đó.
Mặc dù Kim Phi không phái phi thuyền, nhưng lại để Hàn Phong phái mấy mật thám đi.
Chuyện của thành Vị châu là do mật thám thăm dò ra rồi truyền tin về làng.
Sau đó viện Khu Mật tổng hợp lại tình báo, gửi một phần cho Tiểu Ngọc, một phần cho cửu công chúa.
Chỉ là Cửu công chúa cần quản lý toàn bộ đại cục nên xem phần tình báo này lâu hơn Tiểu Ngọc một chút.
Sau khi biết được Tấn vương và người Đông Man cấu kết với nhau tấn công thành Vị Châu, Cửu công chúa nhanh chóng chạy tới đây để bàn bạc với Kim Phi.
Nhìn thấy cả Tiểu Ngọc và Triệu Nhạc ở trong thư phòng, cửu công chúa mới nhận ra Kim Phi cũng đã biết.
Triệu Nhạc thấy cửu công chúa tới thì lại dập đầu với Kim Phi: “Kim tiên sinh, nể tình ngày trước Phạm tướng quân đã từng hợp tác với ngài đế cùng chống lại người Đảng Hạng, xin ngài hãy báo thù cho ông ấy!”
Lần trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã cố tình thả đám người Đảng Hạng đi qua Thanh Thủy Cốc, rồi đào một cái hồ chứa nước ở núi Khôi Lang, chặn người Đảng Hạng ở giữa Thanh Thủy Cốc và hồ nước.
Nhưng lúc ấy lực lượng chủ yếu của quân Thiết Lâm lại đang ở Thanh Thủy Cốc, thuộc hạ của Khánh Hoài chỉ còn cận vệ và vài thợ thủ công của Tương Tác Doanh có thế dùng được, nếu như người Đảng Hạng phá vòng vây từ trong hồ nước, Khánh Hoài căn bản không thể ngăn cản được.
Sau đó, Phạm tướng quân đã điều động mấy nghìn quân Phạm Gia, giúp Khánh Hoài bảo vệ hồ chứa nước.
Có thế nói, nếu lúc đó không có Phạm tướng quân tới tiếp viện kịp thời, kế hoạch ban đầu của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc sẽ không thành công một cách thuận lợi như vậy được.
“Phu quân, đúng là ngày ấy Phạm tướng quân phái quân tới tiếp viện, nhưng ông ấy cũng không phải vì chàng!”
Cửu công chúa biết Kim Phi là người trọng tình nghĩa, thấy Triệu Nhạc nói vậy, cô ấy sợ Kim Phi xúc động nên vội lên tiếng.
“Bệ hạ… Phạm tướng quân vì hoàng gia mà khổ sở thủ thành Vị châu gần hai mươi năm, sao người có thể ông ấy nói như vậy…”
Triệu Nhạc quay sang nhìn cửu công chúa, gương mặt hiện ra vẻ bi thương và phẫn nộ: “Lẽ nào trong mắt bệ hạ, mạng của Phạm tướng quân, mạng của mười nghìn quân Phạm Gia không bằng một vương thúc của người sao?”
Ngụy Vô Nhai và Trần Văn Viễn đứng đó không nói gì, chỉ hơi cau mày lại.
“Công lao của Phạm tướng quân, trầm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, luôn kính trọng ông ấy từ tận đáy lòng. Trước cái chết vì đất nước của ông ấy, trầm rất đau lòng, cũng rất phẫn nộ!”
Cửu công chúa cắn răng nói: “Còn về phần Trần Vĩnh Trạch, từ khi ông ta xưng vương, ông ta đã không còn là vương thúc của trầm nữa rồi.
Nếu biết ông ta là kẻ sẽ phản bội Đại Khang, là kẻ làm tổn hại tới Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, trâm đã giết ông ta từ lâu!”
Lúc trước, khi Tấn vương tới làng Tây Hà, rồi sau cuộc đàm phán thất bại với Kim Phi, cửu công chúa đã từng nghĩ có nên phái người đi trừ khử ông ta hay không.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không xuống tay, cô ấy chờ một ngày Tấn vương nhận ra sự chênh lệch giữa ông ta và Kim Phi, có thể bỏ ý định rồi đi theo bọn họ.
Kết quả là Cửu công chúa lại không chờ được ngày đó, mà thứ đang chờ cô ấy lại là tin Tấn vương và người Đông Man cấu kết với nhau.
Hơn nữa ông ta còn dám làm ra chuyện khiến người ta tức giận sôi máu.
Nếu có thể làm lại từ đầu, cửu công chúa sẽ không do dự mà phái người giết Tấn vương ngay lập tức.
‘Vậy bệ hạ, người đây là…” Triệu Nhạc hoang mang.
“Trần Vĩnh Trạch đáng chết, nhưng ông ta lại ở đất Tấn xa xôi, hiện tại đến cả đất Tần chúng ta cũng chưa chiếm được thì không thể khai chiến một cách tùy tiện với Trần Vĩnh Trạch!” cửu công chúa nói.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ấy lại vội
vàng đi tìm Kim Phi như vậy.
Xuyên Thục và đất Tấn còn có đất Tần ở giữa, mà đất Tần vẫn chưa chiếm được, tiêu cục Trấn Viễn cũng thiếu người nghiêm trọng, nếu lại khai chiến với Tấn vương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới những kế hoạch đã được xây dựng.
Triệu Nhạc đã ở trong quân Trấn Tây hơn hai mươi năm, cũng hiếu rất rõ tình hình hiện tại.
Vùng Tây Bắc của đất Tần tiếp giáp với Đảng Hạng, vùng Đông Bắc tiếp giáp với đất Tấn.
Lúc trước xây dựng chiến lược, Kim Phi, cửu công chúa và cả Trương Lương đều lo rằng người Đảng Hạng sẽ nhân cơ hội mà làm loạn, nên lúc tấn công đất Tần, đã ưu tiên chọn hướng Tây Bắc.
Nếu hiện tại điều chỉnh phương hướng đế đi tấn công đất Tần, vậy phải điều chỉnh chiến lược phương hướng trước đó.
Nghe thì đơn giản, nhưng lại liên quan tới rất nhiều vấn đề khác, nếu không hợp lý thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bế.
Suy nghĩ cấn thận xong, Triệu Nhạc không cổ chấp nữa, im lặng gục đầu xuống.
Nhưng vào đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Kim Phi nói: “Trần Vinh Trạch đáng chết!”
“Cái gì?”
cửu công chúa và Triệu Nhạc đêu quay sang nhìn Kim Phi.
“Ta nói Trần Vĩnh Trạch đáng chết! Hơn nữa buộc phải chết.”
Kim Phi nghiến răng nói lại: “Loại người phản bội đất nước này mà không giết thì không yên lòng dân!”
Kiếp trước, khi xem kịch kháng chiến, Kim Phi hận bọn phản quốc như quân xâm lược!
Trong mắt y, giúp giặc giết hại đồng bào của mình, còn đáng hận hơn cả quân giặc.
Nếu Tấn vương chỉ muốn xưng đế, đối đầu với mình, Kim Phi có thể hiếu được.
Sau này bắt được Tấn vương, nói không chừng có thế nể tình ngày trước ông ta cũng tham gia chống Đông Man và Đảng Hạng mà tha ông ta một mạng.
Nhưng hiện tại, ông ta lại quay sang cấu kết với Đông Man, tàn sát quân Trấn Tây, Kim Phi không thế tha thứ!
“Nhưng chúng ta không đủ người để khai chiến với Trần Vĩnh Trạch…” cửu công chúa nhắc nhở.
‘Vậy thì chiêu mộ thêm người!” Kim Phi quay sang phía Trần Văn Viễn: “Ngươi đi tìm Hàn Phong, sắp xếp lại tin tình báo mà mật thám
truyền về!”
“Phu quân, chàng muốn đăng lên trên nhật báo Kim Xuyên sao?” cửu công chúa lập tức đoán ra ý định của Kim Phi.
“Đúng!” Kim Phi gật đầu: “Anh hùng như Phạm tướng quân, không thế để người ta không biết đến. Quân phản bội như Trần Vĩnh Trạch, cũng không được phép vô danh!”
“Ta sẽ đóng đinh Trần Vĩnh Trạch lên cột mổc ô nhục của lịch sử, mãi mãi không thể trở mình!”
Cửu công chúa nghe xong, sắc mặt cô ấy ngay lập tức trâng bệch.
Cô ấy biết, Kim Phi không hề nói đùa.
Y thật sự có thể!
Chưa kể đấy là do bản thân Tấn vương làm ra chuyện như vậy, cho dù ông ta không làm gì, chỉ cần Kim Phi muốn, với sức ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, có thế dễ dàng đóng đinh Tấn vương lên cột hình chữ thập, đời đời bị người ta phỉ nhổ.
“Rõ!”
Liên quan tới công việc, Trần Văn Viễn lập tức nghiêm túc.
Anh ta gật đầu với Kim Phi và cửu công chúa, rồi xoay người rời đi.
Trần công tử, chờ ta với!
Triệu Nhạc vừa ho vừa loạng choạng đuối theo Trần Văn Viễn.