Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ngô vương, Sở vương và Tương vương ban đầu luôn dùng mọi cách ngăn cản lúc Kim Phi trên đường trở về Kim Xuyên, theo lý mà nói Kim Phi hẳn phải hận bọn chúng hơn, sau khi trở lại hẳn phải tấn công bọn chúng trước mới đúng.

Nhưng Kim Phi không làm như vậy, sau khi Kim Xuyên ổn định lại, y đánh đất Tần trước tiên.

Trừ lý do nhìn trúng đồng bằng Quan Trung màu mỡ ra, một nguyên nhân khác là vì đất Tần nằm cạnh đất Tấn.

Sau khi kiểm soát được đất Tần là có thể tấn công đất Tấn luôn.

Như vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn cho biên giới phía Bắc của Đại Khang ở mức tốt nhất.

Dẫu sao đám Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương có làm loạn như thế nào đi nữa, cũng sẽ chừa đường sống lại cho người dân, sẽ không thật sự ép người dân vào chỗ chết, bằng không thì chẳng cần tiêu cục Trấn Viễn đến, người dân đã tự tạo phản rồi.

Nhưng phía bắc đất Tấn là dân tộc du mục, hiện giờ bọn họ không hề có cảm giác thuộc về Đại Khang, ngược lại còn tràn đầy thù hận.

Một khi để bọn họ từ đất Tấn vào được Trung Nguyên, tuyệt đối sẽ khiến người dân lầm than, xác chết đầy đất!

Đời trước Kim Phi cũng chưa từng đến đất Tấn, y không rõ tình hình đất Tấn lắm, lúc trước cũng nghĩ giống Thiết Ngưu, cho rằng y có phi thuyền có lựu đạn, đánh hạ đất Tấn xem ra cũng không phải chuyện khó khăn gì cho lắm.

Nhưng đọc xong báo cáo của Hầu Tử, Kim Phi mới biết tình hình ở đất Tấn phức tạp như vậy, cũng ý thức được bản thân có lẽ đã đánh giá thấp Tấn vương rồi.

Báo cáo của Hầu Tử viết vô cùng cặn kẽ, đặc biệt là những thứ liên quan tới địa hình đất Tấn và sức ảnh hưởng của Tấn vương trên đất của ông ta.

Mẹ của Tấn vương có xuất thân là quý tộc nổi danh đất Tấn, đã truyền thừa suốt mấy trăm năm, rất có sức ảnh hưởng trên địa bàn của mình.

Sau khi Tấn vương được đưa đến đất Tấn, từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ của mẹ, cực kì giỏi thu mua lòng người, đặc biệt là trong cách đối đãi với mấy bộ đội nhánh chính dưới quyền, ông ta luôn vô cùng hào phóng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng khấu trừ lương và thức ăn của binh lính.

Thật ra thì không ăn chặn lương và thức ăn của binh lính, là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng những tướng lĩnh thích ăn chơi ở Đại Khang lại không làm được.

Bọn chúng không chỉ khấu trừ lương và thức ăn của binh lính, có lúc ngay cả đồ binh lính đoạt được, bọn chúng cũng cướp đi một phần.

Dưới sự nổi bật của mấy đồng nghiệp này, Tấn vương phát lương và thức ăn cho binh lính đúng hạn, là đã được phong thành người siêu tốt và được binh lính đất Tấn ủng hộ vô cùng.

Cũng chính vì vậy, Tấn vương mới có thể phòng thủ biên giới phía Bắc suốt mấy chục năm.

Lý do ban đầu Kim Phi chịu bỏ qua cho ông ta, cũng là bởi vì việc này.

Những cựu binh trực thuộc quân đội kia sau khi giải ngũ, vẫn luôn trung thành với Tấn vương.

"Tiên sinh, nếu như những điều Hầu Tử nói trong tình báo đều là thật, đất Tấn có địa hình phức tạp như vậy, trận đánh này chỉ sợ cũng khó đánh." Trương Lương nói.

"Lương ca, thật ra thì khó khăn không nằm ở địa hình, mà nằm ở sự ủng hộ của quần chúng!" Kim Phi lắc đầu nói: "Không có quần chúng ủng hộ, Tấn vương chỉ là con hổ giấy không chịu nổi một đòn!"

Tại sao y không sợ đánh du kích với Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương? Cũng vì đám Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương không có sự ủng hộ của quần chúng, chỉ biết bóc lột người dân.

Người dân đất Ngô đất Sở chỉ hận bọn chúng không chết sớm hơn một chút.

Nếu không phải vì Kim Phi lo rằng không thể lập tức kiểm soát được nhiều địa bàn như vậy, dễ dẫn đến mất khống chế tình hình, chỉ cần phái nhân viên hộ tống đến đất Ngô phất cờ lên, e là sẽ có vô số người dân đi theo bọn họ tạo phản.

Mà Tấn vương có quần chúng ủng hộ thì khác.

Đất Tấn có địa hình phức tạp, khắp nơi đều là khe núi có thể giấu người, nếu Tấn vương thật sự đánh du kích, lại được người dân địa phương che chở, đúng là vô cùng phiền phức.

"Hừ, nếu để người dân đất Tấn biết Trần Vĩnh Trạch cấu kết với người Đông Man, tàn sát quân Phạm Gia, e là họ cũng sẽ không tin ông ta nữa!" Cửu công chúa lạnh giọng nói.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Sau khi Kim Phi nghe xong, bỗng vỗ bàn: "Vũ Dương, nàng đúng là một người thông minh!"

Advertisement
';
Advertisement