"Phu quân nghĩ ra cách rồi à?" Cửu công chúa ngẩng đầu hỏi.

Trương Lương và Tiểu Ngọc cũng nhìn Kim Phi với vẻ mặt mong đợi.

"Bây giờ vấn đề khó giải quyết nhất chính là việc Trần Vĩnh Trạch ở đất Tấn rất được người dân ủng hộ, nếu như người dân không ủng hộ ông ta nữa, không bảo vệ ông ta nữa, thậm chí còn cung cấp vị trí của Trần Vĩnh Trạch cho chúng ta, đánh hạ đất Tấn không phải rất đơn giản sao?" Kim Phi hỏi ngược lại.

"Phu quân, mặc dù lý thuyết là vậy, nhưng Tấn vương và gia tộc của ông ta đã cai trị đất Tấn quá lâu, sức ảnh hưởng cũng đã bám rễ rất sâu, chúng ta rất khó thay đổi tư tưởng của người dân ngay được!" Cửu công chúa thở dài nói.

"Cũng chưa chắc đâu!" Kim Phi nói: "Đừng quên chúng ta có báo giấy và phi thuyền!"

"Báo giấy và phi thuyền?" Cửu công chúa sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt chợt sáng lên.

Đúng vậy, nếu như làm giống như ban đầu tấn công phủ Kinh Triệu, trước tiên phái người ngồi phi thuyền rải truyền đơn, để cho người dân biết chuyện ác Tấn vương đã gây ra, sau đó tuyên truyền chính sách đánh cường hào chia ruộng đất của tiêu cục Trấn Viễn, liệu người dân có còn tiếp tục ủng hộ Trần Vĩnh Trạch không?

Chắc chắn là không!

"Tiểu Ngọc, lát nữa ngươi đi tìm Trần Văn Viễn và ông Triệu, bảo bọn họ nhanh chóng soạn rõ tội ác của Tấn vương, giao cho xưởng in ấn để sắp xếp rồi in ra!"

Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc và Trương Lương: "Lương ca, Lão Ưng không có ở đây, huynh đi một chuyến đến đội bay, thông báo tất cả phi công ngừng nghỉ phép, trừ phi thuyền bắt buộc để truyền thông tin và phòng thủ, toàn bộ những phi thuyền khác đến thành Vị Châu đợi lệnh của ta!"

"Vâng!" Tiểu Ngọc và Trương Lương đồng thời đứng dậy.

"Trần Vĩnh Trạch, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chiến tranh dư luận!"

Kim Phi nhìn bóng lưng của Tiểu Ngọc và Trương Lương, y siết chặt nắm đấm.

Tấn vương dẫu sao cũng từng là phiên vương, không muốn cúi đầu xưng thần với y, Kim Phi có thể hiểu.

Thậm chí ông ta muốn làm Hoàng đế, Kim Phi cũng có thể hiểu.

Dẫu sao cả thiên hạ này được mấy tên nam nhân không muốn làm Hoàng đế chứ?

Tấn vương không phục, vậy đánh là được, Kim Phi đồng ý cho ông ta cơ hội đấu một trận công bằng.

Nhưng Tấn vương cấu kết với ngoại tộc tàn sát quân Phạm Gia, Kim Phi không thể nào tha thứ!

"Phu quân, chàng cảm thấy chuyện này nắm chắc được mấy phần?" Cửu công chúa hỏi.

Điều động nhiều phi thuyền như vậy, sự tiêu hao nhiên liệu và những tài nguyên khác, chắc chắn là một khoản chi tiêu khổng lồ.

Đại Khang mới hiện nay đang gặp khó khăn, nơi cần dùng tiền quá nhiều, nếu như cuối cùng không đạt được như mong đợi, Cửu công chúa thật sự sẽ cảm thấy đau lòng.

"Có được hay không, phải thử mới biết."

Chuyện chưa thành, Kim Phi cũng không dám nói quá chắc chắn: "Trước hết ta bảo Thiết Ngưu chọn vài huyện làm thí điểm, hiệu quả tốt thì cứ tiếp tục, nếu hiệu quả không tốt, vậy thì cần biện pháp khác!"

"Ừ!" Cửu công chúa khẽ gật đầu, chuẩn bị trở về tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Nhưng vừa mới xoay người đã bị Kim Phi kéo lại.

Phát hiện ánh mắt Kim Phi đang liếc nhìn qua lại giữa mũi và cằm của mình, Cửu công chúa lập tức đỏ mặt, tức giận trách: "Ta còn đang bận đấy..."

Cửu công chúa còn chưa nói hết câu đã bị Kim Phi bế lên.

Châu Nhi cúi đầu cười khẽ, vén rèm phòng nghỉ lên.

...

Tiểu Ngọc và Trương Lương đều biết Kim Phi coi trọng đất Tấn đến mức nào, sau khi rời khỏi thư phòng, ngay cả cơm trưa họ cũng không ăn, một người chạy về phía đội bay, một người chạy về phía toà soạn nhật báo Kim Xuyên.

Số lượng ký giả càng ngày càng nhiều, báo cũng từ một tờ giấy như lúc mới bắt đầu biến thành hai tờ giấy, đã chứa nhiều nội dung hơn.

Nhưng Trần Văn Viễn nhàn hơn trước kia nhiều.

Bởi vì tòa soạn báo đã coi như là bước vào nề nếp, không cần anh ta tự mình quan sát từng chút một, cho dù có tình huống bất ngờ xảy ra, phó biên tập Triệu Nhạc cũng có thể xử lý.

Advertisement
';
Advertisement