Lúc này Trần Văn Viễn đang nhàn nhã uống trà đọc sách, thấy Tiểu Ngọc vội vã đi vào, anh ta nhanh chóng đặt bình trà xuống.
Tiểu Ngọc đích thân tới, nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra!
"Trần công tử, tiên sinh muốn bảo ngài làm một số báo đặc biệt về Tấn vương..."
Tiểu Ngọc nói rồi lấy ra bản thảo trong đó có yêu cầu của Kim Phi.
Trần Văn Viễn cầm bản thảo đọc lại lần nữa, đứng dậy hô lên: "Liên Nhi, đi gọi Triệu phó biên tập!"
Liên Nhi dạ một tiếng, bước vào phòng làm việc bên cạnh.
Một lúc sau, Triệu Nhạc theo Liên Nhi ra ngoài, trên tay cầm một bản thảo và trên mũi có một cái kính lão.
Ông ta gật đầu với Tiểu Ngọc, sau đó nhìn qua Trần Văn Viễn rồi đi thẳng vào chủ đề: "Tổng biên tập, có chuyện gì vậy?"
Sau khi Triệu Nhạc ở Vị Châu về vốn đã định nghỉ hưu dưỡng lão, nhưng sau khi đến tòa soạn báo, ông ta đã tìm lại được mục tiêu của đời mình.
Trần Văn Viễn tính tình thiên lười nên đã bổ nhiệm Triệu Nhạc làm phó biên tập, giao phần lớn công việc của tòa soạn cho Triệu Nhạc xử lý.
Triệu Nhạc cũng không từ chối, ngày nào ông ta cũng rất bận rộn nhưng lại không biết mệt mỏi, còn thường chủ động tăng ca đến tận nửa đêm.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa ở tòa soạn, nhưng vừa rồi khi Liên Nhi gọi ông ta đi thì Triệu Nhạc vẫn còn đang xem lại bản thảo.
“Triệu phó biên tập, xem cái này cái đi.”
Trần Văn Viễn đưa bản thảo cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc còn chưa đọc xong là tay ông ta đã run lên vì phấn khích, thậm chí cả tờ bản thảo còn cầm không chắc.
Ông để tờ bản thảo lên bàn, buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi ngẩng đầu hỏi Tiểu Ngọc: "Tiên sinh muốn đánh đất Tấn ư?"
Phạm tướng quân là vết sẹo lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc, tiếc nuối lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc là chưa bắt được Tấn vương.
Nhưng ông ta cũng biết Kim Phi phải cân nhắc toàn diện nên Triệu Nhạc chưa bao giờ chủ động yêu cầu Kim Phi tấn công đất Tấn, bắt sống Tấn vương.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại chủ động tấn công đất Tấn, chuyện này lại khiến cho Triệu Nhạc kinh ngạc.
“Đúng vậy, tiên sinh chuẩn bị dùng binh đánh tới đất Tấn, nhưng ảnh hưởng của Tấn vương với đất Tấn quá sâu sắc…”
Tiểu Ngọc giải thích mối băn khoăn và kế hoạch của Kim Phi.
Triệu Nhạc vừa nghe tin mình sắp phải vạch trần tội ác của Tấn vương cho người dân đất Tấn, tinh thần ông ta lập tức phấn chấn, vỗ ngực nói: “Mong tiên sinh đừng lo lắng, chuyện này để ta lo!”
Người hận Tấn vương nhất trên đời không phải là Kim Phi mà là Triệu Nhạc và các cựu binh quân Phạm Gia.
Các cựu binh có mối hận trong lòng nhưng không thể bày tỏ được, chỉ có thể bắt chước các nhân viên hộ tống gầm lên mấy tiếng hát bài Tinh trung báo quốc.
Nhưng Triệu Nhạc thì khác, bản thân ông ta kiếm cơm bằng cây bút của mình và viết văn là chuyện mà ông ta làm giỏi nhất.
Đêm đó Triệu Nhạc đã thức suốt đêm để sửa sang sắp xếp lại bản thảo.
Trời vừa tờ mờ sáng, Kim Phi còn đang ăn sáng, Triệu Nhạc đã cầm bản thảo tới.
"Tiên sinh, bản thảo ngài cần ta đã viết xong rồi, ngài xem xem thế nào, nếu có vấn đề gì ta sẽ đi sửa ngay!"
Triệu Nhạc đưa bản thảo cho Kim Phi.
“Triệu tiên sinh, tối qua ngài lại thức trắng đêm sao?”
Kim Phi nhìn thấy hai mắt Triệu Nhạc đỏ ngầu, y nhanh chóng kéo ghế ra: “Ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện!”
Làng Tây Hà có mấy người thức khuya có tiếng, Kim Phi cũng từng là một trong số đó, nhưng gần đây vì chăm sóc Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi, nên thời gian y ở phòng thí nghiệm đã ít hơn, làm việc và nghỉ ngơi cũng dần có quy luật.
Mãn Thương, Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần đã chiếm đóng phòng thí nghiệm của Kim Phi và cũng kế thừa thói quen thức khuya của y.
Để thử nghiệm thiết bị mới, việc thức khuya đã trở thành thói quen hàng ngày của nhiều người và họ đã liên tiếp phá vỡ kỷ lục thức khuya do Kim Phi lập ra.