“Không chỉ mình xếp ca đâu, ngài còn phải đảm bảo các huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt nữa!” Điền tiên sinh nhắc nhở.
Quân Bắc phạt có thể gọi là các cựu binh, nhưng vì có phi thuyền nên những trận chiến trước đó diễn ra rất nhanh, đây là lần đầu tiên họ phải chiến đấu dài ngày như vậy.
Sau khi trải qua ba lần tấn công thành của quân địch, các nhân viên hộ tống và cả các nữ binh đều có vẻ mệt mỏi, nhưng phải đối mặt với những trận chiến sinh tử như thế này, không có ai giữ bình tĩnh được.
Cho dù đa số các nhân viên hộ tống và nữ binh có rút xuống khỏi tường thành, đầu óc họ vẫn không thể nghỉ ngơi, nếu ngủ trong doanh trại dưới tường thành, trên đầu là âm thanh của trận chiến, thật sự rất khó ngủ.
“Ta hiểu rồi.” Lưu Thiết gật đầu, phái cận vệ đi thông báo về cuộc họp cho những sĩ quan.
Nửa canh giờ sau, quân Bắc phạt lại xếp ca lần nữa.
Đội hậu cần cũng không rảnh rỗi, trong lúc mấy người Lưu Thiết đang họp, họ đi tới thành Nam chọn một căn nhà lớn của quyền quý Đông Man làm nhà ở tập thể mới cho quân Bắc phạt.
Khi các nhân viên hộ tống và nữ binh hết nhiệm vụ tới đây, trong phòng trải sẵn rơm rạ, lửa cũng đã được nhóm lên, cháy hừng hực nơi góc bếp.
Tuy thành Du Quan không phải là quá lớn, nhưng khi chạy từ thành Bắc tới thành Nam, ngoại trừ tiếng lựu đạn nổ, những âm thanh của trận tấn công đã nhỏ hơn rất nhiều.
Hai ngày nay các nhân viên hộ tống cực kỳ mệt mỏi, không có cái gì quấy rầy, họ đặt đầu xuống ngủ một mạch tới sáng, khi người của đội hậu cần tới kêu, mọi người mới bắt đầu rời giường.
Tuy rằng hầu hết nhân viên hộ tống và nữ binh đều ngủ không đủ giấc, nhưng không một ai lên tiếng oán trách.
Bởi vì họ biết rằng, một đội khác canh gác trên tường thành đã có một ngày một đêm không chợp mắt.
Nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, các nhân viên hộ tống sau khi mặc quần áo cũng không kịp ngồi xuống ăn, mà mỗi người vội lấy cái bánh bao rồi chạy tới thành Bắc.
Còn chưa tường thành, ai cũng biết trận chiến đêm qua chắc chắn là một trận chiến rất khốc liệt.
Bởi vì không ít ngôi nhà gần tường thành phía Bắc đã bị dỡ xuống.
Điều này có nghĩa gạch và đá mà tối qua họ chuẩn bị cho máy bắn đá không đủ dùng, các nhân viên đã phải luân phiên nhau dỡ những ngôi nhà kia xuống.
Khi tới tường thành, họ nhìn về phía máy bắn đá trước tiên.
Quả nhiên, đống gạch đá chất như đống núi nhỏ ở bên cạnh máy bắn đá khi họ rời đi bây giờ đã biến mất.
Bên cạnh máy bắn đá cũng không có nhiều gạch đá, có lẽ đội hậu cận vừa mới chuyển tới.
Nhìn xuống phía tường thành, không ít nhân viên hộ tống và nữ binh đều há hốc mồm.
Lúc này, thảo nguyên bên ngoài tường thành như địa ngục, khắp nơi đều là xác người và gạch đá lẫn với máu tươi.
Ở những nơi mũi tên công kích kịch liệt nhất, xác của quân địch chất như núi, cao hơn hai trượng.
Lúc bọn họ nhìn qua, nhìn thấy một nhân viên hộ tống khác ném một quả lựu đạn vào đống xác chết kia.
Lựu đạn rơi vào đống xác kia rồi nổ tung lên, những xác chết kia như bao cát vỡ tung ra tứ phía, núi xác chết bị san phẳng một đoạn.
Nhưng điều kỳ lạ là không hề có máu.
Ban đêm trên thảo nguyên cực kỳ lạnh, sau khi chết đi, xác chết sẽ bị đóng băng lạnh, máu cũng đông lại.
Vừa nãy các nữ binh nghĩ rằng ném lựu đạn là để không bỏ sót một kẻ nào, kết liễu những kẻ chưa chết, nhưng bây giờ các cô mới biết, ném lựu đạn là để nổ tan đống xác chết kia.
Mấy đống xác bên này cao hơn hẳn những bên khác, rõ ràng đây không phải lần đầu nhân viên hộ tống canh gác ở đây dùng lựu đạn.
Dù vậy, nếu đống xác cao hơn hai trượng này không có lựu đạn thì sẽ cao tới mức nào?
Lúc này, ngay cả những nữ binh đơn thuần nhất cũng nhận ra, có thể vua Đông Man muốn xác người chất cao bằng tường thành!
Xác người sau khi đông thành băng lại có khác gì đá đâu?