Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng nếu xác người chất cao bằng tường thành, đó chẳng phải là “núi xác” thật sự sao?

Tới lúc đó, quân địch có thể trèo lên đống xác người chất cao như núi kia để tấn công thành!

Nghĩ tới đó, các nữ binh đều cảm thấy sợ hãi!

Phải biết rằng tuy thành Du Quan cao khoảng năm trượng, phải bao nhiêu người mới có thể chất thành một núi xác cao như thế!

Nhóm nữ binh đầu tiên của tiêu cục Trấn Viễn hầu hết đều tới từ trại tù binh ở dốc Đại Mãng, khi ấy các cô cho rằng cảnh ngộ của họ đã là cảnh tối tăm bi thảm nhất, nhưng tới tận bây giờ, họ mới hiểu được cái thật sự gọi là u tối!

Tuy tâm trạng của các nam nhân viên hộ tống có tốt hơn các nữ binh, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Toàn bộ quân Bắc phạt có ba nghìn quân Trấn Viễn, nhưng chỉ có một nghìn nhân viên hộ tống.

Kim Phi cho họ tham gia quân Bắc phạt, ý định ban đầu là để họ làm gương cho quân Trấn Viễn mới thành lập.

Nhân viên hộ tống được chọn, nếu không phải người nổi bật trong tiêu cục thì cũng phải là người tương đối ưu tú, hoặc ít nhất là tham gia tiêu diệt thổ phỉ, hoặc tham gia trận ở dốc Đại Mãng và bảo vệ kinh thành.

Cho nên, khi đối mặt với những nữ binh, không ít nhân viên hộ tống đều tự cho rằng bản thân là tiền bối, là những người đã qua được thử thách của chiến tranh.

Hiện tại họ mới nhận ra, những thứ mình trải qua trước kia không là gì trước những trận chiến xuyên quốc gia thế này!

Dưới sự kích thích thị giác thảm thiết này, hầu hết suy nghĩ của các nhân viên hộ tống và nữ binh đều bị thay đổi.

Bọn họ bắt đầu hiểu được cái gọi là sống chết thật sự, cái gọi là xác chất thành núi, máu đổ thành sông!

Họ chỉ vừa mới leo lên tường thành mà đã thay đổi như vậy, nói gì tới những nhân viên hộ tống và nữ binh canh gác và chiến đấu ở đây cả đêm qua.

Những nhân viên hộ tống trực ca đêm gần như chết lặng, đôi mắt đục ngầu, chỉ có tơ máu đỏ, ánh mắt như những dã thú.

Lưu Thiết lúc này cũng đỏ mắt nhìn cổng thành.

Đêm qua, các nhân viên hộ tống ca đêm được phân nhà ở tập thể gối đầu là ngủ ngay lập tức, nhưng anh ta và một số sĩ quan khác lại không được ngủ, họp xong phải tuần tra một vòng rồi rồi mới về.

Vì lo lắng cho chiến sự nên Lưu Thiết ngủ rất ít, trời vừa mới sáng đã bật dậy.

Dù có là Lưu Thiết, khi nhìn thấy cảnh dưới tường thành còn phải kinh sợ.

Nhưng dù sao cũng đã là tướng quân, nên anh ta nhanh chóng đè nén cảm xúc lại vào trong lòng, hạ giọng hô.

“Lên đến đây rồi còn đứng ngây người ra đó làm gì nữa, đổi ca nhanh lên, những người trực ca đêm đi nghỉ ngơi đi!”

Nghe thấy lệnh của Lưu Thiết, các nhân viên hộ tống và nữ binh mới sực tỉnh lại, bắt đầu đổi ca.

Dưới sự dẫn dắt của đội hậu cần, các nhân viên hộ tống ca đêm nhanh chóng chạy tới nhà ở tập thể mới.

Lưu Thiết đang chuẩn bị tuần tra nơi khác, đột nhiên nhìn thấy một đám khói đen bay lên từ phía thành Nam.

“Tại sao thành Nam lại có người bắn mũi lên lệnh?”

Sau khi thành Du Quan bị người Đông Man chiếm, bọn chúng bắt đầu tiến hành cướp bóc phóng hỏa một cách hung tàn với người dân Đại Khang ở phía Nam.

Người dân ở đó hoặc là bị giết, hoặc là bị người Đông Man bắt về làm nô lệ, hoặc là chạy trốn về phía Nam.

Dẫn đến việc dải đất từ phía thành Nam Du Quan đến bờ sông Hoàng Hà, hầu như không còn người ở.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi và Cửu công chúa, sau khi quân Bắc phạt chiếm lĩnh được thành Du Quan, họ sẽ sắp xếp cho dân chúng di chuyển về vùng phía Bắc sông Hoàng Hà, nhưng chưa kịp triển khai thì Tứ hoàng tử đã giết cha soán vị, toàn bộ Đại Khang rơi vào cảnh loạn lạc, vì vậy kế hoạch di chuyển của Kim Phi và Cửu công chúa cũng chẳng đi đến đâu.

Cho tới bây giờ, đây là một khu vực phì nhiêu rộng lớn, chỉ là vẫn không thấy có người ở, chỉ có cỏ hoang mọc um tùm.

Sau khi quân Bắc phạt chiếm được thành Du Quan, trọng điểm của công tác phòng ngự vẫn luôn là vùng thảo nguyên phía Bắc.

Sau khi Trương Lương đi, Lưu Thiết cũng vẫn sắp xếp như vậy.

Dù sao vùng phía Nam ngay cả người còn chẳng thấy, có gì đáng để phòng ngự?

Advertisement
';
Advertisement