Mùa đông ở phía bắc rất lạnh, tuy thành Du Quan lúc này chưa thể nói là nước có thể đông thành băng nhưng vẫn vô cùng lạnh.
Dù xác của kẻ địch trên tường thành đều mới chết không lâu nhưng cũng đã bị đóng thành những khối băng.
Mắt Lưu Thiết đột nhiên sáng lên khi nghe những lời của Điền tiên sinh nói.
Ở thời thái bình thịnh thế việc tiêu hủy xác chết có thể là một tội ác cực kỳ biến thái, nhưng không ai trong số những nhân viên hộ tống có mặt ở đây nghĩ như vậy!
Bởi vì họ đều hiểu rằng bây giờ không phải là trò chơi trẻ con mà là một cuộc chiến sinh tử.
Từ xưa đến nay, chiến tranh đã là tàn khốc, vô nhân đạo!
Để giành được thắng lợi, hầu hết các tướng lãnh sẽ bất chấp mọi giá.
Vả lại, người đều là họ giết thì còn giả mù sa mưa tôn trọng đối thủ làm gì?
Trong mắt các nhân viên hộ tống và binh lính nữ, xác chết đã đông lạnh cũng không khác gì cục đá!
Vứt đi còn đỡ cho họ phải đào hố chôn.
Thế nên nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ không đợi lệnh của Thiết Ngưu, đã khiêng xác địch cho vào giỏ xe bắn đá.
Một lúc sau, hàng loạt xác địch bay ra khỏi thành.
Tiểu đoàn hậu cần và đội nấu ăn nhân cơ hội này lao vào phá dỡ nhà cửa, vận chuyển gạch xây lên tường thành.
Người chỉ huy liên minh Tấn Man nhận thấy hàng phòng ngự của đội hộ tống ngày càng chặt chẽ nên không còn cách nào khác đành ra lệnh tạm dừng tấn công.
Hết cách rồi, họ khác với phía bắc.
Vua Đông Man có thể dễ dàng tập kết nhân lực, vì đã có một số lượng lớn các bộ tộc Đông Man tập trung ở phía bắc thành Du Quan.
Tuy nhiên, liên quân Tấn Man đã đi đường xa đến đây, tổng cộng chỉ có mấy chục ngàn người, từ lúc công thành đến giờ đã thương vong mấy ngàn người, nếu cứ tiếp tục đánh như thế, e là hai ngày bọn họ cũng không cầm cự nổi, và tất cả đều bị tiêu diệt hết!
Ban đầu dân thường bị binh lính kề đao ép công thành, bây giờ nghe thấy lệnh của chỉ huy, bọn như được ân xá mà rút đi như thủy triều!
“Giữ được rồi!”
Trên tường thành phía nam, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ giơ tay hoan hô.
Đánh đến bây giờ, cuối cùng họ cũng có được cơ hội thở dốc.
Mặt của Lưu Thiết lộ ra một nụ cười, quay về phía Tần Phi và nói: "Dẫn người của ngươi đi nghỉ ngơi đi!"
Tần Phi cũng đi theo nhân viên hộ tống, chiến đấu ác liệt ở tường thành phía bắc hai ngày một đêm, bây giờ anh ta đã chiến đấu ở tường thành phía nam nửa ngày, hai con mắt đã tràn ngập tơ máu.
Nếu có thể, anh ta muốn ngã đầu ngủ ngay lập tức.
Nhưng anh ta cũng không rời đi mà hỏi: "Chúng ta đi rồi thì tường thành làm sao bây giờ?"
“Tạm thời giao cho đội nấu ăn.” Lưu Thiết đáp.
Kim Phi đã thành lập tiêu cục và quân Trấn Viễn theo tiêu chuẩn của quân đội kiếp trước.
Ngay cả các đơn vị không tham chiến như đại đội nấu ăn, tiểu đoàn hậu cần cũng có biên chế chính thức, nếu thắng trận cũng sẽ được khen thưởng.
Ví dụ như lần này, nếu Lưu Thiết thành công bảo vệ thành Du Quan, thì sau này khi sắp xếp thành tích chiến đấu, đội nấu ăn và tiểu đoàn hậu cần đều có phần.
Vì đội hộ tống và binh lính nữ chiến đấu trên tường thành vất vả, nên đại đội nấu ăn và tiểu đoàn hậu cần cũng vất vả như vậy.
Điểm khác biệt duy nhất là họ ở phía sau, nên tương đối an toàn hơn một chút.
Nhưng một khi thành bị phá vỡ, họ cũng sẽ gặp nguy hiểm như nhau.
Vì vậy, các đơn vị không chiến đấu như đội nấu ăn và tiểu đoàn hậu cần cũng cần phải huấn luyện hàng ngày.
Trong đại hội thể thao mùa xuân năm nay, có một cá nhân trong đội nấu ăn đã đạt vị trí thứ sáu chung cuộc khiến nhiều nhân viên hộ tống phải ngạc nhiên.
Sau đó, trong đại hội thể thao mùa thu, lại có một cá nhân trong tiểu đoàn hộ tống hậu cần đã giành được vị trí thứ ba trong kết quả chung cuộc.