Nếu như anh ta không thua một nhân viên hộ tống đã học võ trong hạng mục một đấu một, e là anh ta đã được hạng nhất.

Kể từ khi đó, đã không còn ai dám coi thường đội nấu ăn và hậu cần nữa.

Nhưng Tần Phi vẫn cau mày hỏi: "Giao cho đội nấu ăn được sao?"

Không phải Tần Phi coi thường đội nấu ăn, mà do đội nấu ăn có ít người quá.

Theo quy định thông thường của quân Trấn Viễn, một đại đội sẽ trang bị đội nấu ăn, vì quân Bắc phạt đều ở trong một doanh trại nên không cần phải có mấy chục đội nấu ăn tách ra nấu riêng, nên lúc trước khi Trương Lương chiếm được thành Du Quan, đã sát nhập các đội nấu ăn lại, cho mấy chục đội nấu ăn sáp nhập thành một đội nấu ăn.

Mặc dù là đơn vị cùng cấp, nhưng lúc trước khi tinh giản nhân viên Trương Lương đã tinh giản một phần ba số thành viên trong đội nấu ăn, nên cả đội nấu ăn cũng chưa đến một trăm người.

Hơn nữa các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng phải ăn cơm nên Lưu Thiết phải để một số thành viên trong đội nấu ăn lại đi hấp bánh bao, đảm bảo cung cấp thực phẩm cơ bản nhất.

Cho nên lúc này chỉ có chưa đầy bảy mươi thành viên trong đội nấu ăn chạy tới tường thành phía nam để giúp đỡ, chỉ tương đương với hai trung đội.

Trông cậy vào họ thủ cả tường thành phía nam, vậy thì quá ít nhân lực.

“Đường xá đất Tần xa xôi, sẽ không có nhiều người đến và chắc chắn sẽ không điên cuồng như phía bắc, nên cứ để đội nấu ăn ở đây canh gác là được.”

Điền tiên sinh giải thích: “Cũng đừng xuống hết, chọn ra hai đại đội và đến thành Úng để chèn vào một chút, lỡ kẻ địch tấn công bất ngờ thì bọn họ có thể xông ra tiếp viện ngay."

Nghe lời Điền tiên sinh nói, Tần Phi cuối cùng cũng gật đầu, sắp xếp cho người của mình đón đội hộ tống và binh lính nữ đi nghỉ ngơi, đồng thời cũng để hai đội có sức chiến đấu mạnh nhất ở lại, cho bọn họ ngủ thành Úng.

Thành Úng là một phòng nhỏ được xây trên tường thành, bình thường những binh lính thủ thành có thể nghỉ ngơi ở bên trong, hoặc chất đống một số vũ khí thủ thành.

Dù điều kiện rất nghèo nàn nhưng đội hộ tống và binh lính nữ buồn ngủ đến nỗi đứng cũng có thể ngủ được, ở đâu mà còn kén cá chọn canh được?

Không đợi tiểu đoàn hậu cần mang rơm rạ tới, nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã dựa vào tường và đã ngủ thiếp đi ngay sau đó.

Chỉ chưa đầy năm phút, mặt đất ở thành Úng đã chật kín người.

Thành Úng quá nhỏ, nên các binh lính nữ cũng không rảnh lo kiêng dè cái gì, cứ vậy mà nằm cạnh các nhân viên hộ tống.

“Ngủ thế này chắc chắn sẽ bị cảm lạnh!”

Điền tiên sinh chỉ vào thành Úng nói: "Để tiểu đoàn hậu cần điều một đại đội, vất vả thêm chút đưa một số rơm rạ lên đi."

Thật ra tiểu đoàn hậu cần cũng rất buồn ngủ nhưng vẫn nghiến răng đưa mấy chục bó rơm rạ lên, có người chịu trách nhiệm trải rơm, còn có người có chịu trách nhiệm gọi nhân viên hộ tống và binh lính nữ dậy để rơm lên.

Nhưng nhóm hộ tống và binh lính nữ đã buồn ngủ đến mức kêu hay la hét cũng không tỉnh nổi.

“Đánh chiêng thủ đi?” Một binh lính trong tiểu đoàn hậu cần đề nghị.

Lệnh thức dậy trong doanh trại là đánh chiêng.

Sáng nay cũng không gọi các nhân viên hộ tống và binh lính nữ trong ký túc xá dậy được, nhưng khi đội hậu cần vừa đánh chiêng một cái là họ lập tức bật dậy.

“Thôi đi, mấy huynh đệ mệt quá rồi, để họ ngủ một giấc cho ngon đi.”

Đội trưởng đội hậu cần xua tay nói: "Chúng ta cố thêm chút nâng họ lên đi."

Nói xong, anh ta đã bắt đầu cùng phó đội trưởng khiêng người lên.

Đội trưởng đã tự mình ra tay, nên những binh lính hậu cần khác của tiểu đoàn cũng không dám nói gì, chỉ có thể đi theo nâng người lên.

Mãi đến trưa tiểu đoàn hậu cần mới giải quyết xong hai đại đội hộ tống.

Sau đó, họ thậm chí không thèm ăn mà vội vã về ký túc xá dưới tường thành để nghỉ ngơi.

Advertisement
';
Advertisement