Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Dù vua Đông Man tàn nhẫn, không quan tâm đến sự sống chết của tốt thí, nhưng nếu cứ tiếp tục chết như vậy, e là tốt thí cũng sẽ tạo phản.

Khi tiếng cồng chiêng trống vang lên, những tốt thí du mục đang công thành lăn lộn bò về như thể đang được ân xá.

Giống như nước biển rút, chỉ trong mười phút, họ đã rút lui khỏi tầm tấn công của máy bắn đá.

"Thắng rồi!"

"Chúng ta giữ được thành rồi!"

"A Tả, trong tay ngươi là cái gì vậy? Sao lợi hại như vậy?"

Trên tường thành, các binh lính nữ lớn tiếng hò reo ầm ĩ, nhưng vừa kêu các cô ấy đã vừa khóc.

Buổi sáng nhìn thấy kẻ địch như nước lũ ồ ạt kéo đến, các cô ấy cứ nghĩ mình đã chết chắc rồi.

Cuối cùng quân tiếp viện đã đến kịp thời, họ không chỉ bảo vệ thành Du Quan mà còn khiến kẻ địch chạy trối chết.

Chuyện này khiến các binh lính nữ có cảm giác như mới thoát chết trong gang tấc, đồng thời họ cũng rất tò mò về khẩu súng kíp trên tay các nữ công nhân!

"Mặc dù kẻ địch đã rút lui, nhưng chúng có thể quay trở lại bất cứ lúc nào!"

Lưu Thiết tìm thấy Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi: "Theo lý thì hai thủ lĩnh đi đường xa đến tiếp viện chắc chắn đều rất mệt mỏi, nhưng ta hy vọng hai vị có thể giúp đỡ thủ thành trước một chút, để người của ta cứu chữa người bị thương trước."

Trước khi quân tiếp viện đến, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ ở tường phía bắc đã giáp lá cà với kẻ địch và lúc này nhiều người trong số họ cũng đã bị thương.

"Thiết Tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Gì mà giúp đỡ một chút? Ngươi coi chúng ta là người ngoài sao?”

Trần Phượng Chí liếc Lưu Thiết một cái: "Nếu không phải thấy trên người ngươi có vết thương, ta đã đá ngươi rồi!"

“Thiết Tử ca, huynh nói gì xa lạ quá, vốn tiên sinh cho chúng ta tới đây để tiếp viện, thủ thành cũng là trách nhiệm của chúng ta.”

Tả Phi Phi cũng nói theo.

"Được rồi, đều là lỗi của ta," Lưu Thiết nhanh chóng nhận thua: "Vậy ta sẽ không khách sáo với hai vị, nhanh chóng thu xếp đi!"

Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm. Thế là bọn họ quay lại thu xếp nhân lực đảm nhận việc phòng thủ, cho nhân viên hộ tống và các binh lính nữ xuống dưới nghỉ ngơi.

Tường thành phía nam, quân Uy Thắng còn đang tiếp tục trói các tù nhân, trong khi Kim Phi dẫn dắt các cận vệ của mình tiến về tường thành phía nam.

Kim Phi dừng lại khi cách tường thành hơn trăm mét.

Kiếp trước y thường xuyên nhìn thấy chữ núi xác biển máu trong tiểu thuyết, lần này y thật sự nhìn thấy một núi xác.

Trước mắt Kim Phi là một đống xác chết và đống đổ nát xếp thành một ngọn núi!

Đây là khu vực tấn công của máy bắn đá và cũng là con đường duy nhất để liên quân Tấn Man công thành.

Dân thường bị binh phủ đuổi qua nơi này, sau đó bị đá ném trúng và trở thành một phần trong ngọn núi.

Sau nhiều ngày công thành, độ cao của núi xác thậm chí còn vượt quá bức tường phía nam của thành Du Quan.

Tuy Kim Phi không phải lần đầu tiên ra chiến trường, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.

"Tiên sinh, vừa rồi ta đã ngẫu nhiên hỏi tù binh, họ đều là người dân của đất Tấn rồi bị Tấn Vương điều động tới đây để vận chuyển lương thực cho liên quân Tấn Man, Phùng Thế Tài đã cho binh phủ ép buộc họ tới công thành, nếu chậm một bước sẽ bị binh phủ đánh chết."

Mạnh Thiên Hải đi theo sau Kim Phi, nhìn núi xác rồi bắt đầu mắng mỏ: "Phùng Thế Tài đúng là chẳng ra gì, nếu không phải đã bị bom nổ chết, ta nhất định sẽ băm hắn thành từng mảnh!"

Thật ra không cần Mạnh Thiên Hải nói, Kim Phi nhìn quần áo của thi thể cũng có thể đoán được.

Người chết cơ bản đều ăn mặc rách rưới, trên tay hầu như không có vũ khí gì, đa số chỉ mang dép rơm, không phải người dân vận chuyển lương thực thì là gì?

Cũng chính vì điều này mà lòng Kim Phi mới cảm thấy khó chịu.

Advertisement
';
Advertisement