Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Từ xưa đến nay, khi có chiến tranh nổ ra thì người chịu khổ chịu nạn luôn là người dân.

"Tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một chút, chúng ta dọn đường trước rồi ngài hãy vào thành!"

Thiết Chùy nhận ra vẻ mặt Kim Phi không đúng, nên thấp giọng hỏi.

Lúc này đường đi đã bị một núi xác chặn lại, muốn đi qua phải lật qua.

"Không có việc gì, lật qua thôi!"

Kim Phi xua tay, bắt đầu leo lên núi xác.

Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng y cũng biết rõ một khi để kẻ địch dưới chân mình xông vào thành Du Quan thì nhân viên hộ tống và binh lính nữ sẽ có kết cục thế nào, Kim Phi không cần nghĩ cũng biết!

Leo qua núi xác và đi bộ thêm mấy chục mét nữa là đến tường thành phía nam của thành Du Quan.

Dưới tường thành còn có một đống xác, mặc dù quy mô không lớn bằng núi xác, nhưng đống xác dựa vào tường thành lại toàn là xác chết, gần như không có đá xen lẫn!

Leo lên ngọn núi xác này rồi leo lên tường phía nam của thành Du Quan.

"Tiên sinh!"

"Kim tiên sinh, là ngài thật sao?"

"Ta vừa nói là Kim tiên sinh, ngươi còn không tin!"

"Tiên sinh, thành Du Quan nguy hiểm như vậy, ngài tới đây làm gì?”

Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng sôi nổi chào hỏi Kim Phi.

Điền tiên sinh cũng bước tới cúi chào Kim Phi: "Tiên sinh, quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, ngài là nhân vật chủ chốt. Không thể đến đây để bản thân gặp nguy hiểm!"

“Gì mà nhân vật chủ chốt, chẳng lẽ ta không giống mọi người sao, ta cũng có một đầu và hai tay này?”

Kim Phi nhìn thoáng qua Điền tiên sinh nói: “Chúng ta đều là bằng xương bằng thịt, các cô nương có thể chiến đấu đến chết để bảo vệ biên giới, Kim Phi ta đường đường là đàn ông sao lại không đến được?”

Nghe Kim Phi nói như vậy, các binh lính nữ xung quanh đều lộ ra biểu cảm cảm động.

Trong khoảng thời gian bị vây ở thành Du Quan, mặc dù thái độ chống cự của các binh lính nữ rất quyết liệt, nhưng cũng không ít người do dự trong lòng.

Sở dĩ kiên quyết chống cự, nguyên nhân chủ yếu là vì họ đã trải qua trại tỵ nạn ở dốc Đại Mãng, hiểu rõ làm tù nhân thảm như thế nào, vì vậy họ thà chết trận, cũng không đồng ý làm tù binh lần nữa.

Bị nhốt trong băng tuyết của thành Du Quan, rất nhiều binh lính nữ ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy họ bị Kim Phi bỏ rơi.

Nhưng khi nhìn thấy pháo hoa màu vàng, lá cờ thêu chữ vàng, nhìn thấy Kim Phi đích thân đến, mọi lo lắng và ấm ức trong lòng binh lính nữ đều biến mất!

Thì ra Kim tiên sinh không bỏ rơi họ!

Kim Xuyên cách thành Du Quan rất xa, Trấn Viễn số 1 truyền tin không lâu, thì Kim tiên sinh đã đưa người đến, chắc chắn y đã đưa người đến đây ngay khi nhận được thư, nếu không y sẽ không đến nhanh như vậy.

Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Kim Phi đến thành Du Quan.

Sau khi trấn an các nữ binh lính, Kim Phi nhìn bên cạnh, kết quả y nhìn thấy thành Du Quan trống rỗng, chỉ có một dãy nhà, những vùng đất khác đều là đất trống.

“Lẽ nào thành Du Quan trước kia không có nhà sao?”

Trong lòng Kim Phi lóe lên một suy nghĩ, rồi lại lắc đầu.

Một tòa thành tại sao lại chỉ có một căn nhà?

“Tiên sinh, đan dược của chúng ta không đủ, đá chuẩn bị cho máy bắn đá cũng hết sạch, Lưu tướng quân bảo mọi người phá mấy căn nhà để dùng cho máy bắn đá”.

Điền tiên sinh nhìn Kim Phi với ánh mắt nghi ngờ, chủ động giải thích.

Kim Phi phát hiện trên mặt đất có rất nhiều vết tích của móng, cho thấy trước đây có rất nhiều nhà.

Chỉ là khi nhân viên hộ tống dỡ nhà, những gì có thể mang đi thì đều mang đi rồi, nền móng cũng không quá rõ ràng, lúc nãy Kim Phi cũng không phát hiện.


Lúc vừa mới lên, Kim Phi phát hiện ra trên tường thành không có thành Ung, cũng không có tay vịn trên cầu thang dẫn lên, Kim Phi nghĩ tường thành của thành Du Quan luôn như vậy, nhưng bây giờ nghe Điền tiên sinh nói như vậy, Kim Phi mới hiểu, thành Ung và tay vịn đã bị phá hủy và ném ra ngoài bằng máy bắn đá.
Advertisement
';
Advertisement