Kim Phi tựa vào tường thành nhìn xuống dưới, liếc cái đã thấy một bóng người mặc áo khoác màu đỏ, đứng yên trước núi thi thể.
“Nghe nói công chúa Lộ Khiết rất thích màu đỏ, người mặc áo đỏ chắc là cô ta.” Điền tiên sinh đứng bên cạnh nói.
Phía sau cô ta còn có hai thị nữ đi theo, đứng cùng cô ta ở trong tuyết, cũng đứng yên không nhúc nhích.
Kim Phi giơ kính viễn vọng lên, nhắm vào ba người.
Ba người kia cách tường thành không quá xa, có thể thấy rõ bằng kính viễn vọng.
Tiếc là công chúa Lộ Khiết đứng đối diện với núi thi thể, Kim Phi chỉ có thể thấy được một bên mặt, hơn nữa cô ta còn đeo cả khăn che mặt, nên Kim Phi không thể thấy rõ khuôn mặt của cô ta, nhưng y thấy được đuôi tóc và vạt áo đã đóng băng.
“Mấy người này đứng đây bao lâu rồi?”
“Người mặc đồ đỏ vẫn đứng ở đó, người đến thông báo là thị nữ bên cạnh.”
Một tiểu đội trưởng của quân Uy Thắng bảo vệ thành đáp.
“Dưới thành không có gì bất thường chứ?” Kim Phi hỏi.
Nếu như công chúa Lộ Khiết này chỉ là ngụy trang, xung quanh mà có mai phục ở hai bên, nhân lúc quân ta mở cổng thành ra để tấn công, vậy thì sẽ rất phiền phức.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng Kim Phi hy vọng sẽ không thêm chuyện vào.
“Không có gì bất thường.” Tiểu đội trưởng nói: “Chúng ta vẫn luôn quan sát họ, trên thảo nguyên hay trên biển đều không có người.”
“Chắc là không có việc gì đâu, ta đã bố trí trinh sát trên thảo nguyên, nếu có người tới gần, họ sẽ bắn mũi tên lệnh.” Lưu Thiết nói thêm.
“Vậy thì tốt.” Kim Phi suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Để ba người kia vào đi.”
“Rõ!” Lưu Thiết đáp, ra dấu tay về phía bên cạnh.
Ngay sau đó, Kim Phi nhìn thấy một đội nhân viên hộ tống chạy ra khỏi thành.
Y cũng dẫn theo Điền tiên sinh và Lưu Thiết đi xuống tường thành, chuẩn bị quay về lều chờ.
“Tiên sinh, có nên thông báo chuyện này cho Khánh cô nương và Mạnh tướng quân một tiếng không?” Điền tiên sinh hỏi.
Kim Phi vừa mới đánh bại người Đông Man, còn bắt sống được cả vua của chúng, công chúa Lộ Khiết đứng trước đống thi thể kia, rõ ràng là đang bày tỏ lòng kính trọng với những người dân du mục chết trận.
Không cần nói cũng biết, công chúa Lộ Khiết chắc chắn chẳng có chút thiện cảm nào đối với Kim Phi.
Hai thị nữ cô ta mang theo bên mình cũng không phải là người bình thường, nếu nhân lúc này đánh lén Kim Phi thì sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên lúc gặp mặt có thể không cho hai thị nữ kia vào lều, nhưng vẫn phải để công chúa Lộ Khiết vào.
Nghe đồn rằng công chúa Lộ Khiết không những cưỡi ngựa rất giỏi mà võ công cũng không tệ, tuy vẫn kém so với những cao thủ như Bắc Thiên Tầm hay A Mai, nhưng vẫn tốt hơn những binh lính bình thường.
Những cô nương trên thảo nguyên tính cách trời sinh mạnh mẽ, Điền tiên sinh lo lắng công chúa Lộ Khiết sẽ làm khó Kim Phi, nghĩ đi nghĩ lại, tốt hơn là vẫn nên để Khánh Mộ Lam hay A Mai bên cạnh.
Nếu có chuyện gì bất ngờ, A Mai có thể ngăn chặn kịp thời.
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi đồng ý với đề nghị của Điền tiên sinh.
Kim Phi cũng không phải lo lắng cho bản thân, thật ra y còn chẳng nghĩ tới chuyện này, mà bởi vì y nghĩ rằng lần này công chúa Lộ Khiết tới đây, có thể nói là quốc sự giữa Đại Khang và Đông Man, Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải đều là những nhân vật cao cấp ở trong thành Du Quan bây giờ, có đủ tư cách và cũng cần thiết phải tham gia.
Điền tiên sinh chắp tay hành lễ với Kim Phi, rồi đi tới lều của Khánh Mộ Lam.
Lúc Kim Phi vừa trở lại lều, Khánh Mộ Lam cũng dẫn A Mai tới.