Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khánh Mộ Lam và A Mai đến chưa được bao lâu, Mạnh Thiên Hải và Trần Phượng Chí cũng đến cùng nhau.

Tả Phi Phi vốn đang nhìn nữ công nhân tập luyện trên đất trống, thấy bọn họ đến lều của Kim Phi, cũng đi theo để hóng chuyện.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền tới một tràng tiếng vó ngựa, sau đó Thiết Chùy vén rèm lên đi vào lều: "Tiên sinh, đã dẫn người vào rồi!"

"Để cô ta vào đi." Kim Phi gật đầu nói.

"Vâng!" Thiết Chùy trả lời, đi ra khỏi lều, nhìn công chúa Lộ Khiết nói: "Cô có thể đi vào, nhưng các cô ấy thì không được."

"Bọn ta là tỳ nữ của điện hạ, tại sao không được đi vào?" Một người tỳ nữ trong số đó phản bác.

"Ông đây nói một lần cuối cùng, hoặc là nghe lời, hoặc là cút đi!" Thiết Chùy lạnh lùng nhìn chằm chằm tỳ nữ.

Nữ công nhân ở xung quanh nghe vậy, nâng họng súng lên cùng một lúc.

"Băng Nhi, không được vô lễ!" Công chúa Lộ Khiết nhẹ nhàng nói: "Các ngươi chờ ở đây là được."

Giọng nói của công chúa Lộ Khiết không mềm mại như giọng của các cô gái bình thường, nhưng cũng không khàn khàn, mà khá trong trẻo.

Công chúa đã lên tiếng, hai người tỳ nữ cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.

"Bây giờ bổn cung có thể vào chưa?"

Công chúa Lộ Khiết lại nhìn Thiết Chùy, trong giọng nói không hề có chút tức giận hay thiếu kiên nhẫn nào, dường như cực kì bình tĩnh.

"Chờ thêm chút nữa!"

Thiết Chùy gật đầu với các nữ công nhân bên cạnh, một nữ công nhân tiến lên, ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết dang hai cánh tay ra.

Nữ công nhân rõ ràng muốn lục soát người, việc này khiến cho tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết tức giận, nhưng nghĩ tới sự giao phó của công chúa, cô ta chỉ có thể trừng mắt căm tức nhìn nữ công nhân.

Nhưng nữ công nhân căn bản không thèm để ý đến cô ta, thấy công chúa Lộ Khiết chưa giơ cánh tay lên, cô ấy lạnh giọng mắng: "Giơ cánh tay lên!"

Trên mặt công chúa Lộ Khiết có vẻ giận thoáng qua, sau đó lại biến thành đau buồn.

Nếu như là trước kia, người Đại Khang nào dám lục soát người cô ta?

Cho dù là đích thân hoàng hậu Đại Khang cũng không dám.

Nhưng bây giờ, một binh lính nữ nhỏ bé vô danh tiểu tốt lại dám mắng cô ta.

Nhưng công chúa Lộ Khiết biết, bây giờ không giống trước kia, từ thời điểm Yabe ra lệnh rút lui trở đi, địa vị của Đông Man và Đại Khang đã hoàn toàn không giống trước kia.

Chưa kể bây giờ Yabe còn bị người của Kim Phi bắt sống.

Tình thế khó khăn như thế này thì làm gì được, công chúa Lộ Khiết cắn môi, cuối cùng vẫn giơ cánh tay lên.

Nữ công nhân biết Kim Phi đang ở bên trong nên lục soát người cô ta hết sức cẩn thận, từ đầu đến chân một chút cũng không bỏ sót.

Không chỉ tháo hết dao găm buộc bên hông và trên bắp chân của công chúa Lộ Khiết, mà ngay cả chiếc trâm vàng cài trên tóc cũng bị rút xuống, khăn che mặt cũng bị nữ công nhân vén lên nhìn thử.

Xác nhận trên người công chúa Lộ Khiết đã không còn bất kỳ đồ vật gì có thể gây thương tích cho người khác, nữ công nhân mới gật đầu với Thiết Chùy.

Lúc này Thiết Chùy mới vén rèm cửa lều lên, ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đi vào.

Công chúa Lộ Khiết lúc này đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình, cởi khăn che mặt xuống, đi vào lều.

Cô ta cứ tưởng trong lều chỉ có một mình Kim Phi, kết quả là sau khi tiến vào mới phát hiện, bên trong có một đám người đang ngồi.

Nhưng chỉ nhìn qua một lượt, công chúa Lộ Khiết đã xác nhận được thân phận của Kim Phi.


Bởi vì cả phòng chỉ có Kim Phi và Lưu Thiết là hai nam nhân trẻ tuổi, mà Lưu Thiết râu ria xồm xoàm, còn mặc áo giáp từ trên xuống dưới, không hề phù hợp với hình tượng Kim Phi trong lời đồn.
Advertisement
';
Advertisement