Kim Phi nhắc nhở A Liên như thế, khiến Quan Hạ Nhi thấy vô cùng cảm động, nhưng trên mặt cô không biểu hiện gì, trái lại cô còn tức giận vỗ nhẹ vào Kim Phi: “Đang yên đang lành nói mớ cái gì đấy, mau vỗ vào gỗ!”
“Ta sai rồi, ta sai rồi!”
Kim Phi nhanh chóng vỗ mấy cái vào khung cửa bên cạnh, còn vừa vỗ vừa liên tục nhổ phì phì ba tiếng.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới thỏa mãn, cô quay lại nhắn nhủ Cửu công chúa một câu, để cho cô ấy đi nghỉ ngơi sớm, sau đó cô dẫn Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đi.
Châu Nhi cũng đỡ Cửu công chúa vào thư phòng cùng Kim Phi.
Giờ đã quá nửa đêm, Kim Phi vốn định nói để ngày mai lại bàn luận, nhưng y cũng thực sự lo lắng Hi Châu, hơn nữa y biết Cửu công chúa không nói ra thì chỉ e cô ấy sẽ không ngủ được, vì vậy khi vào thư phòng y lại hỏi: “Hiện tại tình hình của Hi Châu như thế nào?”
“Tình hình không tốt lắm,” Cửu công chúa nói: “Thư của Lương ca gửi đến nói rằng, Hầu Tử mang theo liên đội trinh sát đi điều tra, qua kết quả điều tra đoán rằng, kẻ địch ít nhất đã tập kết 350.000 người!”
Hầu Tử trước kia đi theo Thiết Ngưu đến thành Vị Châu, nhưng vì cuộc chiến của Hi Châu, Trương Lương lại phái người gọi Hầu Tử trở về.
Về từ thành Vị Châu cần vòng qua Đảng Hạng, lại phải xuyên qua đất Tần, Đảng Hạng và đất Tần giờ đều là kẻ địch, may mà liên đội trinh sát mà Hầu Tử lãnh đạo có sở trường ẩn núp đi xuyên qua đất địch, nếu là một liên đội nhân viên hộ tống bình thường, e rằng có muốn về cũng không về được.
Sau khi trở về, đầu tiên Hầu Tử cùng liên đội trinh sát triển khai điều tra, lấy được không ít tình báo, thông qua số lượng trướng bồng, lương thảo và nhà xí và những dấu vết liên quan, suy đoán ra số lượng đại khái của kẻ địch.
“Tập kết hơn ba mươi vạn binh mà còn chưa tấn công?” Kim Phi nhăn mày: “Liên đội trinh sát đã gửi về bản vẽ bố trí vị trí phòng thủ của địch chưa?”
“Đã gửi về rồi!”
Cửu công chúa đứng dậy, cô ấy rút một cuộn giấy từ trong một đống giấy tờ ra.
Châu Nhi nhanh chóng tiến lên bày cuộn giấy mở ra trên bàn.
Kim Phi đi tới, y nhìn một lát: “Xem từ vị trí phòng thủ của chúng, không có vấn đề gì… Được rồi, Hầu Tử có điều tra được lương thảo của chúng như thế nào không?”
“Hầu Tử nói lương thảo dự trữ đầy đủ, được chia ra để ở chỗ này, chỗ này, và nơi này.”
Cửu công chúa chỉ mấy chỗ trên bản đồ: “Hầu Tử nói người Đảng Hạng trông coi lương thảo cực kỳ nghiêm mật, không cách nào thiêu hủy.”
“Bọn họ đã bị một vố về lương thực rồi, chắc chắn sẽ không để cho chúng ta có cơ hội nữa, bảo Hầu Tử dẹp ý nghĩ này đi.”
Kim Phi xua tay nói.
Trước đây y có thể đại thắng đại quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, một nguyên nhân quan trọng là y đã đối trụi lương thảo của kẻ địch, sau đó lại phong tỏa mọi đường lui của kẻ địch, đào hồ chứa nước ngăn chặn kẻ địch tiến công, địch bị vây ở giữa không ăn không uống, không thể giữ vững đội hình.
Trước đã ngã một lần, người Đảng Hạng dù có ngốc cũng sẽ không lại ngã thêm lần hai ở cùng cái bẫy ấy, nhất định chúng sẽ bảo vệ kho lương gắt gao.
Nếu Hầu Tử cứ cố chấp thì rất có khả năng anh ta sẽ ảnh hưởng cả bản thân và liên đội trinh sát nữa.
“Vị trí phòng thủ không có vấn đề gì, lương thảo cũng dự trữ sung túc, vậy vì sao chúng không tấn công nhỉ?”
Kim Phi cau mày.
Hiện tại người Đảng Hạng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đáng lý ra chúng phải phát động tấn công từ sớm rồi, tại sao chúng còn án binh bất động?
“Ta không biết, Lương ca truyền tin về, cũng tỏ vẻ không đoán được người Đảng Hạng muốn làm gì.” Cửu công chúa lắc đầu.
“Thống soái lần này của Đảng Hạng là ai?” Kim Phi hỏi.
“À đệ đệ của tân hoàng Lý Lăng Hiên, Lý Lăng Duệ!”
Cửu công chúa lại rút ra một cuộn giấy trong chồng tài liệu: “Đây là thông tin về hắn.”
“Lý Lăng Duệ…”