Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)


Nói xong tình hình Hi Châu, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: “Chiến sự ở tiền tuyến khẩn cấp, cho nên không có thời gian để mọi người nghỉ ngơi, mọi người về thẳng làng, tạm thời ở trong nhà ở tập thể của xưởng dệt đi, dạo này Mãn Thương đang gấp rút sản xuất một lô súng kíp, có thể cùng nhau mang ra chiến trường."

“Làm được bao nhiêu rồi?” Tả Phi Phi vội hỏi.

Trải qua trận chiến ở thành Du Quan, cô ấy đã hoàn toàn thấy được ưu thế của súng kíp.

Tuy độ chính xác hơi kém nhưng lại dễ bắn, phạm vi sát thương lớn, một phát bắn ra hàng trăm hạt cát sắt, mỗi hạt cát sắt có uy lực tương đương một mũi nỏ.

Nói cách khác nếu vận dụng tốt một cây súng kíp thì chẳng khác nào một phương trận cung nỏ!

Một khi súng kíp kết trận, kẻ địch cho dù có ba đầu sáu tay thì cũng không chọi lại được.

Tuy nhiên, nhược điểm của súng kíp là tốc độ nạp đạn quá chậm, mặc dù Kim Phi đã áp dụng phương pháp ba người và hai khẩu súng để tăng tốc độ nạp đạn, mặc dù tay nạp đạn và tay giã thuốc của nữ công nhân đã được luyện tập nhiều lần và hiện đang rất thành thạo, nhưng khi có quá nhiều kẻ thù ở phía đối diện thì vẫn luống cuống tay chân.

Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là tăng số lượng súng kíp.

Đáng tiếc điều làm Tả Phi Phi thất vọng là Kim Phi chỉ giơ một ngón tay, trả lời nói: “Một trăm cây!”

Đây là kết quả của việc Mãn Thương dừng các dự án khác trong xưởng chế luyện, toàn lực chế tạo.

Chủ yếu là nòng súng yêu cầu quá cao, sản lượng rất thấp.

Tả Phi Phi nghe vậy hơi thất vọng, nhưng sau đó cũng nghĩ thoáng hơn.

Thêm một trăm cây là một trăm, còn hơn không có gì.

Sau đó Kim Phi dặn dò lại một số nhiệm vụ khác, bữa ăn coi như xong.

Chờ đến khi Cửu công chúa rời đi, Trần Phượng Chí là người đầu tiên lao ra ngoài tìm Thiết Chùy.

Anh ta thề, về sau không có chuyện gì thì tuyệt không tới nhà ăn của Kim Phi nữa.

Vào buổi tối cùng ngày, quân đội nữ công nhân và Tiểu đoàn Thiết Hổ cuối cùng đã trở về làng Tây Hà sau chuỗi ngày bôn ba.

Dân làng nghe tin họ trở về đều chạy tới cổng làng để chào đón.

Kể từ đại hội thể thao lần thứ hai, xưởng dệt và xưởng xà phòng đã trở thành đối thủ gay gắt, tuy nhiên, lần này xưởng dệt không chỉ chuẩn bị trước nhà ở tập thể cho nữ công nhân mà còn chủ động nghỉ làm khi nghe tin nữ các công nhân đang quay trở lại, tất cả đều chạy ra cổng làng cùng dân làng để chào đón các nữ công nhân.

Nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ vừa rẽ chỗ chân núi thì đã nhìn thấy biển người tấp nập, chiêng trống vang trời ở cổng làng.

Các nữ công nhân thì còn ổn, các cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ thì đã bao giờ gặp tình huống này đâu?

Đối mặt với sự chào đón của dân chúng, binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ bất giác ưỡn ngực, đội ngũ trở nên trật tự vô cùng.

Khi đi qua đám đông dân thường, nhiều chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào trong lòng.

Đây là lý do tại sao Kim Phi khuyến khích người dân chào đón những nhân viên hộ tống mỗi khi họ trở về từ trận chiến.

Cách tốt nhất để thúc đẩy binh lính chiến đấu không phải là tiền bạc, càng không phải là đe dọa, mà là niềm tin.

Để những người lính cảm nhận được vinh dự và nhận ra rằng họ không chiến đấu vì Hoàng đế mà là bảo vệ người thân và quê hương của mình, để những người lính sẽ chiến đấu bằng cả trái tim.

Điều này hữu ích hơn bất kỳ cuộc huy động nào trước cuộc chiến.

Thành Du Quan ở phía Đông Bắc, Tây Xuyên ở phía Tây Nam, giữa hai bên cách xa nhau mấy ngàn dặm, đa phần các chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ không hiểu được ý nghĩa của việc chi viện cho thành Du Quan, bọn họ chỉ là theo thói quen làm theo mệnh lệnh mà thôi, Khánh Hâm Nghiêu bảo bọn họ đi thành Du Quan thì bọn họ bèn đi theo Trần Phượng Chí.

Nhưng là lúc này, bọn họ được đối đãi như anh hùng, khiến rất nhiều binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ cảm thấy phấn khích, cho dù bây giờ Kim Phi có lệnh cho Trần Phượng Chí dẫn theo bọn họ đi tập kích doanh trại Đảng Hạng vào ban đêm thì bọn họ cũng sẽ không do dự!

Advertisement
';
Advertisement