Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đi đường quả thực quá nhàm chán, trò chuyện là cách duy nhất để giết thời gian.

Khánh Mộ Lam lại không có đam mê với những thứ như thơ ca, thế là bèn kéo Tả Phi Phi sang một bên, bàn chuyện đánh giặc.

Dọc đường này, không biết Khánh Mộ Lam đã nói bao nhiêu lần chuyện Kim Phi đánh trận.

Lúc trước Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam không quen thân với nhau, cùng lắm chỉ có thể coi là biết nhau mà thôi, nhưng qua quãng thời gian ở chung trên đoạn đường này, hai người trở thành bạn thân đáng tin cậy không tiếc nói cho nhau nghe bất kể chuyện gì.

Thật ra Khánh Mộ Lam cũng nhìn ra nơi này không thích hợp phục kích, sở dĩ cô ấy hỏi như vậy, chỉ là muốn tìm đề tài nói chuyện với Tả Phi Phi mà thôi.

Thấy Tả Phi Phi không có hứng thú với chuyện này lắm, Khánh Mộ Lam mặt cười xấu hỏi: “Vậy chúng ta nói chuyện cô và tiên sinh tiến triển đến đâu rồi đi, bao giờ hai người chuẩn bị động phòng, có cần ta hỏi tiên sinh thử, buổi tối y ở lều nào, để ta bảo A Mai trói y khiêng tới cho cô?”

Vấn đề này cũng là đề tài thảo luận nhiều nhất của hai người trên đoạn đường này.

Mặc dù Cửu công chúa đã ban hôn, nhưng trong quá trình hành quân, hai người họ một người xen lẫn nữ công nhân, một người xen lẫn trong tiểu đoàn Thiết Hổ, đừng nói là chung phòng, ngay cả gặp mặt còn ít hơn so với bình thường.

Đặc biệt là mấy ngày gần đây, nam nữ còn chia nhau ra cắm trại, cũng không biết là Kim Phi cố ý tránh bọn họ hay là thế nào, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam chưa một lần nhìn thấy y.

Mỗi lần cảm thấy nhàm chán, Khánh Mộ Lam bèn lấy chuyện này ra trêu Tả Phi Phi, sau đó nhìn gương mặt thẹn thùng của cô ấy rồi cười to ha ha.

Lần này cũng không ngoại lệ, Tả Phi Phi vẫn bị Khánh Mộ Lam chọc cho đỏ bừng mặt như lúc trước.

Cô ấy tức giận nhéo eo Khánh Mộ Lam một cái, thẹn quá hóa giận nói: “Cô lại bắt đầu, lại bắt đầu rồi đấy!”

“Ta muốn nói chuyện phục kích với cô, ai bảo cô không để ý tới ta?” Khánh Mộ Lam cười rồi đẩy bàn tay nhỏ bé của Tả Phi Phi ra.

“Cô biết rõ nơi này không thích hợp phục kích, cô còn cố ý hỏi ta, ta để ý đến cô làm gì?”

Tả Phi Phi liếc Khánh Mộ Lam một cái, sợ Khánh Mộ Lam lại lôi Kim Phi ra trêu mình, vội chuyển chủ đề: “Cô nhìn phía thung lũng phía trước đi, có phải kênh Lạc Dương mà người dẫn đường nói không?”

Ngoại trừ lính trinh sát đi dò đường phía trước, Kim Phi còn sắp xếp thêm hai người dẫn đường.

Lúc trước hai người họ đều là lái buôn, thường xuyên đi lại giữa Xuyên Thục và Hi Châu, bởi vậy họ là người quen thuộc đoạn đường này nhất.

Càng hiếm có hơn là một người trong đó trước kia là lính trinh sát của quân đội, dọc đường nơi nào thích hợp làm nơi phục kích, nơi nào phù hợp để dựng trại, nơi nào có nguồn nước, anh ta đều biết rõ.

Cũng chính bởi vì có người dẫn đường ở đây, nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ đều vượt qua đoạn đường này rất thuận lợi, cũng giảm bớt nhiều chuyện cho lính trinh sát.

Mà kênh Lạc Dương là vị trí quan trọng mà người dẫn đường đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

“Vách đá hai bên thẳng đứng, xung quanh không ke núi thì cũng là vách đá, chỉ có một con đường ở giữa là có thể đi qua, nơi này đúng là nơi thích hợp để phục kích nhất!”

Khánh Mộ Lam nhìn khe núi vừa cong vừa hẹp phía trước, bình luận: “Ở những nơi như thế này, tiên sinh chắc chắn sẽ phái lính trinh sát tới thăm dò nhiều lần, xác nhận không có mai phục mới đi qua, cho nên trừ phi là não người Đảng Hạng bị úng nước, nếu không sẽ không chọn mai phục ở chỗ này!”

Có lẽ vì chứng thực lời nói của Khánh Mộ Lam, cô ấy vừa dứt lời, đã thấy tiểu đoàn Thiết Hổ đi trước dừng lại.

Nữ công nhân cũng dừng ngựa chiến lại.

Nhưng họ cũng không gấp gáp, bởi vì đoạn đường này, đi qua quá nhiều núi, nơi thích hợp để phục kích cũng quá nhiều, đoạn đường này đã có mấy lần xảy ra những chuyện như vậy.

Khá nhiều nữ công nhân nhân cơ hội này lấy túi nước ra cho ngựa chiến uống nước, đợi lính trinh sát dò đường quay trở lại.

Đoàn đội đi đầu tiên, lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ chia thành ba đội nhỏ, trong đó một đội tiến dọc theo khe núi, hai đội còn lại nhảy xuống ngựa chiến, tìm một nơi bằng phẳng, leo lên vách núi hai bên khe.

Nhiệm vụ chủ yếu của lính trinh sát là dò thám, thâm nhập. Trong quá trình này, bất cứ lúc nào cũng có thể đối diện với kẻ địch, cho nên đội lính trinh sát phải là những có kỹ năng tốt nhất, tốc độ nhanh nhất.

Họ tìm được một con đường núi khá bằng phẳng, vách núi cũng không cao lắm, chỉ tốn thời gian khoảng một điếu thuốc, hai lính trinh sát phía trái đã leo đến đỉnh vách núi.

Advertisement
';
Advertisement