Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng không chờ họ kịp ổn định lấy hơi đã có hai mũi tên của cung nỏ hạng nặng từ trên trời lao tới chỗ họ đứng.

Hai lính trinh sát bị mũi tên của cung nỏ hạng nặng bắn trúng, rơi xuống vách núi!

Hai lính trinh sát phía sau thấy vậy vội vàng nhoài người đến hòn đá phía sau lưng.

Mấy lính trinh sát bên phải vốn cũng sắp leo lên đỉnh núi rồi, nhưng phái hiện của toán lính trinh sát bên trái, nên họ vội vàng dừng lại, tìm chỗ núp!

Đoạn đường này đi quá quá nhiều chỗ thích hợp phục kích, Trần Phượng Chí vốn không coi trọng chuyện này, nhưng thấy lính trinh sát phe mình bị bắn chết, anh ta vừa nôn nóng vừa tức giận.

Tuy vậy anh ta không mất tỉnh táo, mà ra lệnh cho lính truyền lệnh phóng mũi tên lệnh trước!

Vèo vèo vèo!

Cùng với ba mũi tên lệnh màu đỏ lao vút lên bầu trời, tiếng rút đao rút gương trong tiểu đoàn Thiết Hổ vang lên thành một trận!

Nữ công nhân đi phía sau cũng cất túi nước đi, cởi đao hoặc súng kíp bên hông, nhắm chuẩn đỉnh vách núi và phía đằng trước!

Nhưng đỉnh vách núi và phía đằng trước lại tĩnh lặng, sau khi hai mũi tên kia bắn ra thì hoàn toàn yên lặng.

Trần Phượng Chí đang chuẩn bị phái người leo lên đỉnh núi bên trái, nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng mũi tên lệnh vang lên sau lưng.

Quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy ba làn khói màu đỏ nổ tung trên bầu trời ngoài hai trăm dặm phía sau lưng.

“Kẻ địch phía sau từ đâu ra vậy?”

Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam cũng cảm thấy khó hiểu trong lòng.

Hai người họ vừa từ vị trí khói đỏ đi tới, chẳng thấy cái gì hết? Kẻ địch tới từ đâu? Hơn nữa còn sử dụng mũi tên lệnh màu đỏ báo động mức nguy hiểm cao nhất!

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Tả Phi Phi không chần chừ, ngay lập tức ra lệnh cho đội nữ công nhân đi cuối cùng chuyển hướng, nòng súng nhắm chuẩn kẻ địch phía sau!

Trận Phượng Chí phát hiện nữ công nhân đã sẵn sàng chống trả, bèn không bận tâm phía sau nữa, anh ta ra lệnh cho một tiểu đội leo lên sườn núi bên trái, viện trợ cho lính trinh sát trên đỉnh.

Nhưng tiểu đội vừa mới leo được đến giữa núi, đột nhiên nghe thấy vài tiếng nổ lớn từ trên đỉnh núi truyền xuống.

Tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công đã tham gia trận chiến thành Du Quan, lập tức nhận ra, đây là tiếng nổ của lựu đạn!

Những người có kinh nghiệm phong phú còn có thể phân biệt được, tiếng nổ này không phải là âm thanh của kíp nổ lựu đạn, mà là tiếng nổ do lựu đạn va chạm vào nhau.

Nhưng là lựu đạn là kỹ thuật mang tính biểu tưởng của tiêu cục Trấn Viễn, cũng là kỹ thuật bí mật hàng đầu của làng Tây Hà, được Kim Phi và Cửu công chúa cực kỳ coi trọng, Mãn Thương cũng không biết phương pháp chế luyện cụ thể, người Đảng Hạng làm sao biết được?

Uy danh của tiêu cục Trấn Viễn lan rộng khắp nơi, khiến cho nhiều kẻ địch nghe thấy đã sợ mất mật, phi thuyền và lựu đạn có công đầu tiên.

Cho dù bây giờ không thể sử dụng phi thuyền, nhưng vẫn không có tên thổ phỉ nào dám chặn đường của đội nhân viên hộ tống.

Đây chính là lực uy hiếp của lựu đạn!

Vừa nghĩ tới chuyện kẻ địch cũng nằm trong tay kỹ thuật này, lòng Trần Phượng Chí lập tức thấp thỏm.

Người Đảng Hạng có máy bắn đá, còn chiếm được địa hình cao, nếu như còn có cả lựu đạn, e rằng hôm nay họ phải chôn thân tại nơi này.

Không chỉ Trần Phượng Chí lo lắng, mà Khánh Mộ Lam ở phía sau cũng đang đứng ngồi không yên.

Không màng tới chuyện kẻ địch có thể phát hiện mình, dẫn theo A Mai chạy đến chỗ tiểu đoàn Thiết Hổ, tìm Kim Phi thương lượng đối sách.

Nhưng tìm quanh một lượt, lại không tìm được Kim Phi đâu, cũng không thấy cả Thiết Chùy, chỉ tìm được Trần Phượng Chí.

“Trấn Phượng Chí, tiên sinh đâu?” Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm anh ta hỏi.

“Tiên sinh....” Trần Phượng Chí muốn nói lại thôi: “Tiên sinh không ở đây.”

Advertisement
';
Advertisement