Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Đã thống kê xong số lượng người chưa?”

Kim Phi đứng trên đài quan sát, nhìn về phía những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, quay đầu lại hỏi.

“Đã thống kê xong rồi”, Trương Lương thở dài: “Tại Đảng Hạng tổng cộng có 767 nhân viên hộ tống và 1730 nhân viên thương hội bị bắt, lần này tổng chỉ có 577 huynh đệ hộ tống, 1172 nhân viên thương hội trở về.”

Những người không quay về, tuy Trương Lương không nói ra, nhưng Kim Phi hiểu rằng, bọn họ đều đã chết tại Đảng Hạng.

Mặc dù Lý Lăng Hiên vì uy hiếp Kim Phi, không trực tiếp hạ lệnh giết chết những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội này nhưng cũng không coi bọn họ là khách, nên việc họ phải chịu đựng cái lạnh và cái đói là điều không thể tránh khỏi.

Mùa đông ở Đảng Hạng rất lạnh, nhân viên hộ tống có sức khỏe cường tráng như vậy còn vì lạnh vì đói mà chết gần 500 người, thì số nhân viên thương hội bị chết năm sáu trăm người là điều dễ hiểu.

Những người trở về, đa phần là cũng chỉ còn nửa cái mạng, không biết mất bao lâu mới có thể phục hồi trở lại.

Cũng có thể mãi mãi không thể hồi phục được nữa.

Trước đó, các Đại Tráng đã đề xuất giết một nhóm Tả Lang Vệ, coi như báo thù cho các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã chết tại Đảng Hạng, nhưng bị Kim Phi từ chối.

Lúc đó nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội vẫn đang trong sự khống chế của người Đảng Hạng, bọn họ có thể giết Tả Lang Vệ, thì người Đảng Hạng cũng có thể giết các nhân viên hộ tống và thương hội.

Tại thời điểm đó, trong mắt Kim Phi, mạng sống của những người nhân viên hộ tống và thương hội quan trọng hơn mạng của Tả Lang Vệ rất nhiều, lúc đó y chỉ muốn nhanh nhất có thể cứu lấy nhân viên của y.

Nhưng Kim Phi từ trước nay không phải là người lấy oán báo ơn, vì vậy y đã sai người nhớ kỹ tên hai bộ lạc Đảng Hạng giam giữ các nhân viên hộ tống tại núi Bạch Khưu.

Trương Lương và Đại Tráng lúc này mới hiểu ra, Kim Phi là đang chuẩn bị để sau này trả thù hai bộ lạc này.

“Bọn họ không còn giam người chúng ta đấy chứ?” Kim Phi lại hỏi.

“Không ạ”, Trương Lương lắc đầu: “Những huynh đệ đi tiếp ứng trên đường đã tìm được những huynh đệ bị bắt và xác nhận rồi, tất cả những người còn sống đều đã được thả ra, về điểm này Lý Lăng Duệ đã nói giữ lời.”

“Trong mắt hắn, những người con cháu nhà quyền quý này quan trọng hơn những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bình thường kia rất nhiều.”

Kim Phi đáp: “Có thể Lý Lăng Duệ cảm thấy hắn hiện tại đang chiếm ưu thế, sau này có thể bắt được nhiều tù nhân của chúng ta hơn”.

“Hắn mơ đẹp đấy!” Trương Lương đáp: “Trước đây, nếu không phải đang trong lãnh thổ của Đảng Hạng, thật sự không có khả năng phá vòng vây, nếu không thì các huynh đệ sẽ chắc chắn chiến đấu đến cùng.”

“Là ta suy nghĩ không chu đáo, khiến huynh đệ rơi vào hang cọp!”

Kim Phi thở dài đáp: “Thống kê lại danh sách các huynh đệ hộ tống và nhân viên thương hội không thể trở về, tiến hành bồi thường trong trường hợp tử vong, ngoài ra những người bị tàn tật do bị bắt phải sắp xếp ổn thỏa, người cần bồi thường thì bồi thường, người cần sắp xếp công việc thì sắp xếp công việc!”

“Tuân lệnh”, anh ta gật đầu, sau đó hỏi: “Tiên sinh, các huynh đệ trở về nghe nói ngài ở đây, đều muốn gặp ngài, ngài có muốn đi một chuyến không?”

“Không đi, trước hết hãy để bọn họ ăn một bữa cơm nóng, sưởi ấm một chút sau đó rồi mới tính sau.” Kim Phi lắc đầu

Đây cũng là lí do mà y không đi ra cửa lớn.

Bị người của Đảng Hạng nhốt mấy ngày qua, phần lớn các nhân viên hộ tống và các nhân viên thương hội đều vô cùng nhếch nhác, hơn nữa không ít người trên cơ thể có nhiều vết nứt nghiêm trọng.

Lúc này thứ bọn họ cần nhất là được lấp đầy dạ dày và sưởi ấm, chứ không phải là gặp mặt Kim Phi.

Vì vậy Kim Phi không đi ra cửa lớn chờ bọn họ, mà đứng trên đài quan sát âm thầm quan sát.

Đợi đến khi nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội tiến vào doanh trại, Kim Phi cầm ống nhòm quan sát về phía bắc.

Tả Lang Vệ, đội vận chuyển và mã phu lúc này đã tiến vào doanh trại Đảng Hạng, nhìn từ bên ngoài, doanh trại Đảng Hạng vẫn như trước, không thấy có gì khác thường.

Nhưng Kim Phi và Trương Lương đều hiểu rằng, đây là một kiểu biểu hiện của sự bình tĩnh.

Trước đây, hai bên trong tay đều có con tin, hiện tại con tin của từng bên đã đều được trao đổi với nhau, cả hai đều không còn gì kiêng dè nữa, đều có thể tự do hoạt động rồi. .

Giống như doanh trại của quân Thục hiện tại, bên ngoài trông vẫn như thường lệ không có gì khác thường, nhưng mà bên trong có rất nhiều lều trại đang bận rộn chuẩn bị, khí thế ngất trời.

“Mìn đã được sắp đặt ổn thỏa cả rồi chứ?”

Kim Phi đóng ống nhòm lại, vừa đi xuống dưới đài quan sát, vừa nói.

“Cách đây vài đêm đã chôn xong hết rồi, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức có thể bắt đầu hành động!” Trương Lương đáp.

“Hầu Tử và Trần Phượng Chí đã dọn dẹp sạch sẽ khu vực xung quanh chưa?” Kim Phi lại hỏi

“Ngài yên tâm đi, đội hậu cần sau khi giao đồ đến, mấy người Hầu Tử đã rút lui cả rồi, mấy ngày nay, bọn họ đã kiểm tra 1 lần xung quanh phạm vi năm dặm rất kĩ lưỡng, bảo đảm trinh sát Đảng Hạng một người cũng không thể vào được.”

“Vậy thì tối nay hành động đi!” kéo dài thêm nữa, e rằng sẽ càng nhiều rắc rối.” Kim Phi ngẩng đầu nói.

“Tuân lệnh!” trong mắt Trương Lương lập tức hiện ra vẻ phấn khích.

Cách đây hai ngày, Kim Phi đã dựng ra một kế hoạch, nhưng lúc này nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt vẫn đang trong tay người Đảng Hạng, kế hoạch vẫn chưa thể thực hiện được.

Trương Lương chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.

Buổi tối hôm đó, bên ngoài doanh trại quân Thục vẫn yên ắng như cũ, nhưng bên trong người qua lại tấp nập.

Trên bãi đất trống, xe ngựa đậu xếp thành từng hàng.

Những nhân viên bị thương và một số vật tư có kích thước lớn không thể tháo rời, đều được các nhân viên hộ tống khiêng lên xe ngựa.

Sau khi xe ngựa được chất đầy, người của đội hậu cần đi về phía hàng 1 doanh trại phía nam của bãi đất trống.

Xung quanh lúc này, những nhân viên hộ tống đang bận rộn nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Mười ngày trước, đội hậu cần đã vận chuyển 1 số lượng lớn rương gỗ qua đây, sau khi chuyển đến đã được xếp thành hàng trong lều.

Sau đó Trương Lương phái người canh gác cẩn thận các lều này.

Không chỉ mình Lý Lăng Duệ tò mò mà rất là nhiều nhân viên hộ tống cũng tò mò không biết bên trong rương gỗ đó là thứ gì.

Cuối cùng bây giờ cũng đến lúc đáp án được hé lộ rồi.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, người của đội hậu cần đã mở rèm lều ra.

Chỉ thấy trong lều đậu từng hàng từng hàng xe hình dáng kì lạ.

“Đây là cái gì vậy?” hầu hết các nhân viên hộ tống đều mơ hồ hỏi.

“Ta biết rồi, cái này được gọi là xe đạp, khi còn ở trong làng, ta đã nhìn thấy Lưu tiên sinh và Vạn tiên sinh từng đi.”

Một người nhân viên hộ tống đến từ làng Tây Hà nói.

“Đúng rồi, ta cũng từng thấy rồi, lúc đó Lưu tiên sinh chạy chiếc xe này thi đua cùng Đại Tráng!” một nhân viên hộ hộ tống khác nói: “Lúc đó ta còn thắc mắc, tại sao thứ đồ chơi này chỉ có hai bánh thôi, đứng còn không tự đứng thẳng được, sao có thể chạy nhanh như vậy.”

...

Đúng vậy, những chiếc rương lớn mà đội hậu cần chuyển đến, bên trong rương đều là bộ phận của xe đạp.

Mãn Thương phái các kĩ thuật viên ở trong lều trại suốt mười ngày nay mới có thể lắp ráp xong toàn bộ các chiếc xe đạp này.

Thật ra khi Kim Phi còn ở kinh thành đã làm ra một chiếc xe đạp, nhưng lúc đó y vẫn chưa làm ra vòng bi, vì vậy khi đó xe đạp khi đi rất nặng, hơn nữa không thể đi xa được.

Mấy tháng trước, kĩ thuật của xưởng luyện sắt đã có bước đột phá, cuối cùng cũng có thể sản xuất ra hàng loạt vòng bi.

Trước đó, xe của Đại Khang đều được lắp một cái vòng sắt ở bánh xe và trục xe, để giảm bớt độ ăn mòn của trục xe và bánh xe, khi vòng sắt này bị hư thì sẽ được đổi cái khác.

Thật ra thì như vậy xe rất nặng, hơn nữa vòng sắt cũng bị mòn rất nhanh.

Vòng bị được tạo ra từ xưởng luyện sắt, mặc dù là vòng bi từ những viên bi thô sơ nhất, nhưng so với lắp vòng sắt bên ngoài, bất kể là về tuổi thọ sử dụng hay là khả năng chịu tải, đều có thể coi là một bước nhảy vọt trong cải tiến.

Advertisement
';
Advertisement