Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mặc dù có vòng bi nhưng chiếc xe đạp mới do Kim Phi thiết kế vẫn giống chiếc xe sản xuất tại kinh thành, thay vì sử dụng bộ truyền động xích, bàn đạp vẫn được đặt ở bánh trước, yên xe cũng nằm chéo phía sau bánh trước.

Kim Phi đương nhiên biết rằng những chiếc xe đạp phổ biến ở đời trước tiện dụng hơn, nhưng bộ truyền động xích cần quá nhiều vòng bi và bánh cóc, chế tạo quá phức tạp.

Kết cấu chiếc xe đạp đơn giản như thế này, ở thời điểm hiện tại mới là sự lựa chọn tốt nhất của Kim Phi.

Kim Phi còn lắp đặt yên sau cỡ lớn cho chiếc xe đạp mới, như vậy có thể chở được nhiều đồ hơn.

Lúc này, người của đội hậu cần đẩy xe đạp ra bãi đất trống, bắt đầu buộc lương thảo và một số rương.

Một chiếc xe dùng vòng đai và ống lót chỉ có thể kéo được một hoặc hai nghìn cân lương thực, nếu kéo nhiều hơn, không những nặng mà vòng còn bị mòn nghiêm trọng, nếu không đi được xa thì cần phải tháo các bánh xe và thay thế các vòng.

Nhưng bây giờ, chiếc xe đạp tưởng chừng đơn giản, lại được người của đội hậu cần chất đầy 3 bao lương thực ở ghế sau!

Những loại lương thực này đều được đóng gói trong một gói ba lăm cân tiêu chuẩn, có nghĩa là một chiếc xe đạp chở được hơn một trăm cân lương thực!

Tuy nhiên, điều khiến những người hộ tống ngạc nhiên vẫn chưa kết thúc, sau khi người của đội hậu cần buộc đồ ăn ở ghế sau, họ treo một chiếc túi khác lên hai bên thanh ngang gầm ghế!

Tính theo cách này, một chiếc xe đạp có thể chở được một trăm bảy mươi lăm cân lương thực.

Sau đó, những người hộ tống nhìn thấy đội trưởng của tổ hậu cần vừa đẩy xe đạp chạy bộ vài bước thì nhảy lên ghế và bắt đầu quay xe đạp ở bãi đất trống.

Khánh Mộ Lam nghe thấy tiếng huyên náo thì mau chóng chạy qua, nhìn thấy cảnh tượng này cô ấy không nói nên lời.

Cô ấy quay đầu nhìn Tả Phi Phi bên cạnh: "Phi Phi, đây là cái gì?"

"Cái này hình như gọi là xe đạp, ta từng nhìn thấy Hạc Minh chạy trong làng." Tả Phi Phi đáp.

"Thì ra đây là xe đạp!" Khánh Mộ Lam gật đầu.

Trước đây cô ấy từng nghe nói, Kim Phi làm một chiếc xe hai bánh cho Trần Cát ở kinh thành, Trần Cát rất thích, nhưng cô ấy chưa từng nhìn thấy.

“Trước đây chỉ cảm thấy chơi với xe đạp rất vui nhưng không ngờ tiên sinh lại mang ra tiền tuyến”.

Tả Phi Phi cười nói: "Có điều xem ra, xe đạp thật sự rất thuận tiện cho việc vận chuyển lương thảo!"

Nghe Tả Phi Phi nói, Khánh Mộ Lam mới chú ý đến, chiếc xe đạp chở năm bao lương thực!

Khánh Mộ Lam xuất thân từ gia đình quân nhân nên nhận thức được, sự xuất hiện của xe đạp sợ là sẽ thay đổi ngành vận chuyển của Đại Khang!

Trước đó, bất kể là thương hội hay quân đội, vận chuyển chủ yếu là xe ngựa và xe đẩy.

Khu vực Trung Nguyên thì được, đều là đồng bằng, xe ngựa và xe đẩy đi lại dễ dàng hơn, nhưng ở vùng núi, vì đường núi hẹp nên xe ngựa và xe đẩy không được đều, tốc độ cũng cũng rất chậm.

Đôi khi gặp địa hình khó đi, còn cần phải dỡ đồ, để xe ngựa và xe đẩy đi qua, sau đó lại chất đồ lên.

Bánh xe đạp chỉ dày bằng cổ tay, những nơi người đi được, xe đạp về cơ bản cũng có thể đi.

Hơn nữa tốc độ của xe đạp nhanh hơn nhiều so với la và bò!

Khánh Mộ Lam đang suy nghĩ, thì nhìn thấy mấy người Kim Phi, Thiết Chùy, Trương Lương đi tới.

"Tiên sinh, chiếc xe đạp ngài làm rất hữu ích, có thể bán cho bọn ta một ít được không?"

Khánh Mộ Lam đi đến và hỏi.

"Nha đầu ngốc, khi trở về bảo ca ca của cô xin bệ hạ không phải là được sao, mua cái gì mà mua?"

Tả Phi Phi âm thầm véo Khánh Mộ Lam.

“Đúng vậy!” Khánh Mộ Lam cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Kim Phi nói: “Tiên sinh, cũng phát cho chúng ta một ít đi!”

"Yên tâm, không thiếu của các người!" Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam, sau đó quay đầu nhìn chiếc xe đạp đang quay ở bãi đất trống: "Nếu có cao su thì tốt hơn!"

Do không có nguyên liệu để sản xuất lốp xe nên bánh xe đạp hiện nay được đúc trực tiếp từ thép, chỉ có bánh xe và không có lốp ở bên ngoài.

Điều này không chỉ lãng phí rất nhiều thép, mà còn làm tăng trọng lượng của chính chiếc xe đạp.

Điều quan trọng nhất là khi gặp những địa hình phức tạp, không có đệm lót lốp thì mọi rung động, va đập sẽ tác động trực tiếp lên bánh xe, làm giảm tuổi thọ của bánh xe.

Kim Phi hiểu rõ việc này hơn ai hết, nhưng y không tìm được thứ gì có thể thay thế cao su nên chỉ có thể đối phó trước.

"Cao su là cái gì?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.

"Còn nhớ châu Mỹ mà ta từng nói không?" Kim Phi thản nhiên giải thích: "Cao su là một loại đặc sản của châu Mỹ. Nó có thể bọc được bánh xe, giúp xe đạp đi dễ hơn và tăng tuổi thọ của xe đạp."

Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi đang nói chuyện vẫn nhìn chiếc xe đạp, biết y không có tâm trạng nói chuyện với cô ấy, nên cô ấy không hỏi thêm nữa.

Trong khi nhóm hậu cần đang bận rộn buộc đồ tiếp tế cho xe đạp, thì bộ binh và kỵ binh cũng bắt đầu rút lui.

Để tránh cho Đảng Hạng nghe thấy âm thanh, kỵ binh buộc nhiều lớp vải dày dưới móng ngựa.

Sau khi những người của trung đoàn hậu cần buộc tất cả lương thực và quân nhu trong kho vào xe đạp, họ đi theo kỵ binh trên đường chính.

Sau đó là những chiếc xe ngựa kéo những thương binh và vật tư.

Cách đó mấy dặm, trong doanh trại quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ cũng không ngủ, mà dẫn một đám phụ tá và tướng lĩnh đi quanh bàn cát với vẻ mặt nghiêm túc, chờ đợi điều gì đó.

Người phụ trách tình báo mở rèm từ bên ngoài đi vào, hành lễ với Lý Lăng Duệ.

“Có dò ra không?” Lý Lăng Duệ hỏi: “Trong chiếc rương mà quân Thục mang tới lúc trước có thứ gì vậy? Có tra ra được không?”

“Không ạ,” người phụ trách tình báo nói với vẻ mặt khó hiểu: “Quân Thục gần đây như phát điên, không chỉ nhân lực tuần tra được tăng lên mấy lần mà còn bố trí lính gác kín đáo ở tất cả các ngã tư, lính trinh sát của chúng ta không thể tìm được cách để lẻn vào”.

Lý Lăng Duệ nghe được lời này, không khỏi thất vọng.

Nhưng đây cũng nằm trong hắn dự đoán, Lý Lăng Duệ rất nhanh bình tĩnh lại.

"Hiện tại việc trao đổi con tin đã kết thúc, dựa theo tính cách của Kim Phi, nếu y thật sự có vũ khí mới có thể thay đổi chiến trường, y nhất định sẽ ra tay trong đêm nay hoặc ngày mai!"

Lý Lăng Duệ giải thích: "Truyền lệnh, đêm nay mọi người trực ban mở to mắt, thả tất cả diều hâu ra ngoài. Một khi phát hiện tình huống bất thường, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!"

"Vâng!" Một nhóm tướng lĩnh cúi đầu đáp lại rồi đi ra ngoài.

“Kim Phi, rốt cuộc ngươi đã chuẩn bị thứ gì?" Lý Lăng Duệ nhìn về phía nam, tự lẩm bẩm.

Trên thực tế, chiến tranh cũng giống như chơi cờ, người đi trước tuy chủ động nhưng người khác rất dễ dàng nhìn ra sơ hở.

Nếu Kim Phi có vũ khí mới chưa xác định, phòng thủ sẽ có lợi hơn chủ động tấn công quân chinh chiến phía Nam.

Vụ nổ trước đó thực sự khiến Lý Lăng Duệ sợ hãi, cho nên cho dù quân chinh chiến phía nam Đảng Hạng có ưu thế tuyệt đối, Lý Lăng Duệ cũng không dám dễ dàng ra tay mà đợi Kim Phi ra tay trước.

Lý Lăng Duệ đã cẩn thận nghiên cứu Kim Phi, thông qua phân tích tính cách của Kim Phi, sau khi trao đổi con tin kết thúc, Kim Phi nhất định sẽ ra tay.

Nếu như tối nay hoặc ngày mai Kim Phi vẫn chưa ra tay, điều đó chứng tỏ y thực sự chột dạ, đến lúc đó, Lý Lăng Duệ sẽ chủ động tấn công, dùng trăm ngàn quân để một đòn đè bẹp doanh trại quân Thục!

Nhưng Lý Lăng Duệ không biết Kim Phi đã ra tay, chỉ là hắn không nhìn ra mà thôi.

Advertisement
';
Advertisement