Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tuy đã sau nửa đêm, nhưng trong phòng chỉ huy tác chiến vẫn đèn đuốc sáng trưng, lúc Kim Phi đến, mấy người Trương Lương, Đại Tráng, Hầu Tử cũng đến.

Có một cái cáng cứu thương đặt trên mặt đất, một người lính trinh sát nằm trên cáng cứu thương, nữ quân y đang xử lý vết thương ở đùi cho anh ta.

Sắc mặt người lính trinh sát tái nhợt, nhưng khi thấy Kim Phi đến, không đợi hỏi thăm đã sốt ruột nói: "Tiên sinh, quân Tần Vương đến núi Ô Đầu rồi!"

“Đến núi Ô Đầu rồi sao?"

Sắc mặt Kim Phi không khỏi trở nên nặng nề.

Thấy lính trinh sát quay lại nhanh như vậy, trước khi đến, Kim Phi đã đoán được kết quả, nhưng không ngờ quân địch đã đến núi Ô Đầu rồi!

Núi Ô Đầu cách kênh Hoàng Đồng khoảng bốn mươi dặm, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công.

Lúc lập kế hoạch tác chiến, Kim Phi từng cân nhắc đến chuyện có nên đặt doanh trại ở núi Ô Đầu không, nhưng bởi vì kênh Hoàng Đồng có quặng mỏ có thể chắn gió và dự trữ đầy đủ nước, cuối cùng Kim Phi đã lựa chọn kênh Hoàng Đồng.

Ở giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu, chỉ có một con đường có thể đi, quân Tần Vương chiếm cứ núi Ô Đâu, đã phá hủy đường rút lui về phía nam của Kim Phi.

Đến lúc đó, phía bắc là quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam do Lý Lăng Duệ dẫn đầu, phía nam là quân Tần Vương, kênh Hoàng Đồng đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh nam bắc giáp công, ngoại trừ đi con đường núi nhỏ về phía tây thì không còn con đường nào khác có thể đi.

Đường núi nhỏ đi về phía tây dẫn tới mỏ than, thật ra trước kia cũng không có đường, sau này Kim Phi ra lệnh cho tù binh và tội phạm đi khai thác mỏ nên mới miễn cưỡng làm một con đường.

Rất nhiều chỗ trên con đường núi nhỏ này chỉ rộng hơn một mét, đội vận chuyển dùng xe đạp vận chuyển than đá qua đó cũng phải xếp hàng đi, mấy vạn quân Thục muốn rời đi từ con đường núi nhỏ này, cho dù không có ai ngăn cản thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian!

Hơn nữa điểm cuối của đường núi là mỏ than, chạy tới đó cũng không có ý nghĩa gì.

Cho nên, một khi đường lui bị phá hỏng, thì tình cảnh của đám người Kim Phi sẽ nguy hiểm hơn khi ở thành Du Quan lúc trước!

Bởi vì phía đông thành Du Quan là biển, cho dù bị giáp công nam bắc, Kim Phi còn có thể thông qua mặt biển để vận chuyển vật tư đến thành Du Quan, thế nhưng hai bên đông tây của kênh Hoàng Đồng đều là vách núi cao ngất, không thể đưa được thứ gì vào!

Lúc ấy, Kim Phi đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng y biết hiện tại việc đã đến nước này, tức giận và gấp gáp không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, thế nên ép buộc mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Bọn hắn có bao nhiêu người?"

"Khi chúng ta phát hiện bọn hắn, trời đã tối đen, lúc đầu đội trưởng muốn mang chúng ta đi qua trinh sát, nhưng mà còn chưa kịp tới gần thì đã bị lính trinh sát của bọn hắn phát hiện."

Lính trinh sát nói: "Mặc dù không thấy được nhân số cụ thể, nhưng khi chúng ta đánh nhau với lính trinh sát của đối phương, bọn hắn đốt rất nhiều bó đuốc, bó đuốc gần nhất và bó đuốc xa nhất cách nhau mấy dặm, đội trưởng phán đoán ít nhất có hơn mười ngàn người!"

Nói đến đây, đôi mắt lính trinh sát đỏ lên: "Bọn họ giống như đoán được chúng ta định rời đi, nên đã sớm mai phục, chúng ta ở cuối đội ngũ, suýt chút nữa bị bao vây, đội trưởng dẫn theo các huynh đệ ngăn cản quân địch, để ta trở về báo tin..."

"Ít nhất có hơn mười ngàn người sao?"

Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Kim Phi càng thêm nặng nề.

Lúc đầu y nghĩ nếu như nhân số của quân Tần Vương không nhiều, sẽ lập tức phái người tập kích ở núi Ô Đầu, khống chế cứ điểm này trong tay mình, thế nhưng lính trinh sát lại nói quân Tần Vương ít nhất có hơn mười ngàn người...

Địa hình núi Ô Đầu quá hiểm trở, mà còn dễ thủ khó công, dù quân Tần Vương không đánh, thì hơn vạn người dựa vào ưu thế địa hình, quân Thục cũng rất khó tiến lên!

Kim Phi còn đang muốn hỏi lại, lính trinh sát lại đột nhiên ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh.

"Tiên sinh, trên đùi và vai trái của hắn đều trúng tên, mũi tên trên đùi hẳn đã đâm rách mạch máu, mặc dù trên đường đã tạm thời buộc lại đùi, nhưng vẫn mất rất nhiều máu!"

Nữ quân y giải thích: "Hắn có thể chống đỡ chạy về đến đây, đã là chuyện vô cùng may mắn rồi, ta kêu hắn đi tới phòng điều trị, nhưng hắn nhất định phải kiên trì tới khi báo cáo được tình hình của quân địch cho ngài trước..."

"Nhanh chóng đưa hắn đi cứu chữa!” Kim Phi nhíu mày nói: "Dù như thế nào, cũng phải bảo toàn tính mạng của hắn!"

“Vâng!" Nữ quân y cúi chào Kim Phi một cái, sau đó để nhân viên hộ tống khiêng lính trinh sát đi.

Lúc này Kim Phi mới phát hiện, mặt đất phía dưới cáng cứu thương đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Kim Phi lặng lẽ thở dài, nhíu mày đi đến phía trước bản đồ.

Lúc Tả Phi Phi chạy tới, lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng chỉ huy rất ngột ngạt, ngay cả Hầu Tử và Trần Phượng Chí luôn ầm ĩ, lúc này cũng an tĩnh.

Tả Phh Phi nhìn thoáng qua Kim Phi đứng trước bản đồ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Khánh Mộ Lam, nhỏ giọng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ mười mấy phút rồi mới xoay người lại nhìn về phía Hầu Tử: "Hầu Tử, ngươi tự mình dẫn một đội người đi thăm dò rõ ràng tình hình bên phía quân Tần Vương rốt cuộc thế nào!"

"Rõ!" Hầu Tử thẳng sống lưng, chào một cái: " Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Trần Phượng Chí há to miệng, muốn đi cùng với Hầu Tử, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Mỗi ngành đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, tiểu đoàn Thiết Hổ am hiểu tiến công và công kích, chứ không phải thâm nhập trinh sát, bọn họ đi theo Hầu Tử qua đó, ngược lại sẽ gây cản trở.

Hầu Tử nhíu mày nhìn về phía Trần Phượng Chí, xoay người rời đi.

Lúc đi tới cửa, anh ta nghe thấy Kim Phi nhắc nhở: "Đừng đi đường chính!"

Giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu chỉ có một con đường chính có thể đi, lính trinh sát xuất phát trước đó định đi qua núi Ô Đầu rồi chia ra hành động, kết quả lại gặp lính trinh sát của đối phương mai phục ở núi Ô Đầu, chỉ có một người chạy về được!

Biết rõ kẻ địch đã mai phục ở đó, không cần Kim Phi nhắc nhở, Hầu Tử cũng sẽ không đi đường chính nữa.

Nhưng biết Kim Phi đang quan tâm mình, Hầu Tử quay đầu nhếch môi cười một tiếng với Kim Phi: "Tiên sinh cứ yên tâm!"

"Tiên sinh, mặc dù bình thường Hầu Tử không đáng tin cậy, nhưng trước giờ làm chính sự chưa từng dây dưa, không dứt khoát, núi Ô Đầu lớn như vậy, chúng ta còn có kính viễn vọng, anh ta sẽ không sao đâu."

Đại Tráng nhìn bóng lưng Hầu Tử, an ủi.

Kim Phi nhìn Đại Tráng một chút, không nói tiếp.

Bởi vì y biết, Đại Tráng không phải đang an ủi y, mà đang an ủi chính mình.

Mặc dù bình thường hôm nào Đại Tráng cũng cãi nhau, đánh nhau với Hầu Tử, nhưng tình cảm của hai người lại rất sâu đậm.

"Lương ca, thông báo cho quân số sáu, quân số tám đi tới cửa Nam tập kết, chờ Hầu Tử thăm dò rõ ràng, nếu có cơ hội, lập tức xuất phát đi cướp đoạt núi Ô Đầu!"

Kim Phi lạnh giọng giao phó: "Nếu như không có cơ hội, thì kêu quân số sáu và quân số tám giúp đỡ quân số bảy, đóng giữ ở cửa hang phía Nam!"

Tiêu cục Trấn Viễn phát triển đến bây giờ, nhân số đã vượt qua mười vạn người, trước kia đơn vị tối cao là cấp đoàn, hiện tại đã phát triển đến cấp quân.

Hiện giờ, Kim Phi chính là quân trưởng duy nhất của tiêu cục, Trương Lương là quân phó.

Trước đó, đối tượng phòng thủ trọng điểm là quân Đảng Hạng chinh chiến phía Nam ở phía bắc, quân chủ lực của quân Thục cũng tập kết ở phía bắc kênh Hoàng Đồng, cửa hang phía Nam chỉ có một lực lượng quân số bảy.

Địa hình cửa hang phía Nam vốn không thích hợp phòng thủ bằng cửa hang phía Bắc, hiện tại quân Tần Vương đến núi Ô Đầu, chắc chắn không thể để một mình quân số bảy đóng giữ ở cửa hang phía Nam.

"Rõ!" Trương Lương nhanh chóng đi ra ngoài, tự mình đi thông báo cho quân số sáu và quân số tám chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Advertisement
';
Advertisement