Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Xuyên Thục có rất nhiều núi nên không phù hợp cho kỵ binh tác chiến, do đó quân Thục vẫn sử dụng bộ binh là chính, chỉ có khoảng một phần tư là kỵ binh.

Trong đó, sư đoàn 6, sư đoàn 7 và sư đoàn 8 đều sử dụng kỵ binh là chính.

Sau khi sư đoàn 6 và 8 nhận được lệnh, binh lính nhanh chóng đến chuồng ngựa dắt ngựa ra.

Ban đêm yên tĩnh, mấy ngàn ngựa chiến đồng loạt di chuyển, chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã vang khắp kênh Hoàng Đồng, các binh lính không trực ban lần lượt đi ra khỏi hầm mỏ, nhìn về phía đáy thung lũng.

Mặc dù các binh lính bình thường không biết tin tức của Tần vương, nhưng khi nhìn thấy sư đoàn 6 và 8 đi về phía nam thung lũng, họ cũng đã đoán rằng đã có chuyện xảy ra ở phía nam.

Đối mặt với mấy trăm ngàn quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam, áp lực nội bộ của quân Thục vốn đã rất lớn rồi, nếu tin tức về quân Tần vương bị tiết lộ, lỡ mà tạo thành khủng hoảng thì sẽ rất rắc rối.

Nhưng nếu không nói gì hết, nỗi băn khoăn của binh lính cũng sẽ không biến mất mà sẽ âm thầm thảo luận về nó.

Dần dà về sau, đoán tới đoán lui sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Tóm lại là có nên tiết lộ tin tức về quân Tần vương hay không?

Trong lúc nhất thời, Kim Phi đã gặp phải khó khăn.

Sau khi suy đi nghĩ lại, Kim Phi đã cho người đi tìm Lý Địch.

Vì đã từng làm nô lệ ở Đảng Hạng nên trước đây, địa vị của Lý Địch ở trong doanh trại không được cao thỉnh thoảng khi đi phỏng vấn các cựu binh, các cựu binh không được hợp tác cho lắm.

Nhưng kể từ khi cậu bé một mình đi đến doanh trại của quân Đảng Hạng để đàm phán quay lại, danh tiếng vang xa cũng đã nhận được sự tôn trọng của mọi người.

Giờ đây quân Thục luôn thấy tự hào khi Lý Địch được phỏng vấn.

Thật ra Lý Địch cũng bị tiếng vó ngựa đánh thức, vốn định đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì nhận được thông báo của Kim Phi, nên vội vàng chạy đến.

Khi nhìn thấy Kim Phi, việc đầu tiên cậu bé làm là cúi đầu chào, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?”

“Có vài chuyện.” Kim Phi cũng không giấu giếm gì, nhanh chóng nói cho Lý Địch biết tình hình trước mắt, rồi hỏi: “Địch Địch, ngươi thấy ta nên công khai hay không công khai sẽ tốt hơn?”

Nếu hỏi ai là người hiểu rõ nhân viên hộ tống và binh lính nhất trong toàn bộ quân Thục, thì người đó không phải là Kim Phi hay Trương Lương, mà là Lý Địch.

Bởi vì khi địa vị tăng lên, dù là Kim Phi hay Trương Lương đều không bằng lòng, vì họ không thể hòa mình với binh lính, họ phải giữ được uy phong nhất định, nếu không thì một thời gian sau sẽ khiến một bộ phận binh lính không biết lớn nhỏ, tạo thành khó khăn trong việc chỉ huy chiến đấu.

Bản thân Lý Địch là ký giả chiến trường, không có bất kỳ quan hệ nào với binh lính, hơn nữa, ngày nào cậu bé cũng lăn lóc chung với binh lính, cậu bé hết sức quen thuộc với tất cả mọi người từ binh lính bình thường đến tướng lĩnh lãnh đạo cấp cao, trong cuộc phỏng vấn cũng có những trao đổi chuyên sâu, do đó Lý Địch chính là người hiểu rõ nhất về quân Thục.

Kim Phi tìm đến Lý Địch là vì muốn hỏi ý kiến của cậu bé.

“Tiên sinh, ngài đã từng nói, thà phòng miệng dân hơn phòng sông, ngài thành lập tòa soạn báo, đào tạo ký giả không phải là vì muốn người dân biết chuyện xảy ra hằng ngày ở Kim Xuyên hay sao?”

Lý Địch nói: “Do đó, ta cảm thấy ngài nên nói cho mọi người biết!”

Nói đến đây, Lý Địch đột ngột đổi chủ đề: “Đương nhiên, nếu tin tức về quân Tần vương bị truyền ra ngoài rồi gây hoảng loạn, có thể dẫn đến tinh thần tuột dốc.”

“Ta đang lo vấn đề này nên mới gọi ngươi tới bàn bạc.” Kim Phi nói: “Ngươi có cách nào không?”

Lần này Lý Địch không trả lời, cậu bé cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Tiên sinh, hay là ngài cho ta về suy nghĩ một chút, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho ngài câu trả lời, có được không ạ?”

“Được!” Kim Phi gật đầu.

Tuy tình thế nguy cấp nhưng quân Tần vương vẫn đang ở trên núi Ô Đầu, e rằng Hầu Tử không thể quay lại trong một thời gian ngắn, thời gian vẫn còn được một đêm.

Tối hôm đó, Kim Phi không ngủ được, y ngồi trên ghế đẩu trong phòng chỉ huy, nhìn chăm chăm vào bản đồ suy nghĩ đủ loại tình huống có thể phát sinh.

Cứ như thế, y ngồi trước bản đồ đến khi trời sáng, mãi đến khi Tả Phi Phi đem cơm tới Kim Phi mới đứng lên.

Trước đây Kim Phi đều ăn cơm với nhóm Trương Lương và Đại Tráng, nhưng lần này trên khay Tả Phi Phi bưng tới chỉ có phần ăn đủ cho hai người.

Kim Phi biết nhóm Trương Lương đang rất bận nên không hỏi gì.

Còn chưa ăn sáng xong Lý Địch đã tìm đến.

Chỉ là mới có nửa đêm chưa gặp nhau mà Lý Địch còn tiều tụy hơn cả Kim Phi, giống như đã già đi mấy tuổi vậy.

Lý Địch chào hỏi Tả Phi Phi đang ngồi bên cạnh trước, sau đó lấy một tờ giấy nháp trong túi ra đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, ta có viết một bản thảo phỏng vấn, ngài xem thử coi có được không?”

“Bản thảo phỏng vấn?” Kim Phi đặt đũa xuống, cầm lấy giấy nháp rồi tò mò đọc.

Một lúc sau, ánh mắt Kim Phi chợt sáng lên, y đứng dậy vỗ vào vai Lý Địch, cười khen: “Địch Địch, viết hay lắm!”

Phải nói rằng Lý Địch là chân truyền của Trần Văn Viễn, rất biết cách động viên lòng người.

Mở đầu bản thảo phỏng vấn cũng không viết thẳng tin tức của quân Tần vương, mà là câu chuyện kể dưới góc nhìn của một nhân viên hộ tống bình thường, kể về quá trình thay đổi của anh ta, từ một người dân bình thường bị địa chủ, thổ phỉ chèn ép đến việc gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.

Chín mươi chín phần trăm binh sĩ của quân Thục cũng từ dân thương mà ra, bản thảo phỏng vấn này của Lý Địch rất dễ lấy được sự đồng cảm của họ.

Sau đó Lý Địch vẫn không viết về quân Tần vương mà quyết liệt lên án hành động Đảng Hạng đi chinh chiến phía nam, nhấn mạnh tính chính nghĩa khi phe mình phản công, và hậu quả của việc không phản công!

Rõ ràng là người Đảng Hạng đang nhắm vào đất Thục, điều này sẽ lấy được sự đồng ý của binh sĩ quân Thục rất dễ dàng.

Mãi đến cuối, Lý Địch mới nói đến tình hình một số quận ở phía tây đất Tần, sau đó công khai tin của quân Tần vương, kêu gọi binh lính quân Thục ngoan cường chống cự, bảo vệ thành quả chiến thắng ở đất Thục.

Toàn bộ bài phỏng vấn được viết bằng giọng văn rất truyền cảm, đến cả Kim Phi cũng bị khơi dậy cảm xúc chứ nói chi các binh lính bình thường đây?

Bởi vậy Kim Phi không kịp ăn cơm, lập tức yêu cầu Trương Lương tập trung toàn bộ quan văn thư, mở một cuộc họp tạm thời.

Quan văn thư là chức vụ Kim Phi tạo ra để bắt chước chính ủy kiếp trước, công việc chính là thực hiện công tác giáo dục tư tưởng, bảo đảm sự trung thành của đội ngũ.

Khi chiến tranh đến, quan văn thư còn gánh vác trách nhiệm giám sát tình hình quân đội, nếu phát hiện kẻ đào ngũ hay phản bội trên chiến trường, quân đội do quan văn thư chỉ huy có quyền hành quyết ngay tại chỗ.

Quan văn thư là các cán bộ cấp trung đoàn trở lên, có quyền quản lý trực tiếp các chính trị viên trong đại đội.

Về mặt lý thuyết, quan văn thư và đoàn trưởng có cùng cấp bậc, hai người một văn một võ, cùng nhau quản lý đội ngũ.

Nhưng thực tế thì quan văn thư có quyền cao hơn đoàn trưởng một chút, khi gặp các vấn đề then chốt mà quan văn thư và đoàn trưởng có ý kiến khác nhau, thì quyết định của quan văn thư sẽ được ưu tiên.

Tại cuộc họp tạm thời này, Kim Phi nói ra tình hình hiện tại, sau đó lấy bản thảo phỏng vấn của Lý Địch ra đọc.

Sau đó, quan văn thư nói lên vài ý kiến bổ sung, tiến hành tinh chỉnh bản thảo phỏng vấn.

Tuy nhiên, sau khi cuộc họp kết thúc, Kim Phi vẫn không công khai tin tức ngay, mà tiếp tục chờ đợi tin của Hầu Tử.

Đối với những người như Hầu Tử mà nói, khoảng cách tầm mười mấy dặm không được tính là xa, nếu là những lúc bình thường, Hầu Tử đã về từ lâu rồi.

Nhưng có lẽ vì không thể đi bằng đường chính, cũng có thể là do kẻ địch phòng thủ quá nghiêm ngặt nên Hầu Tử khó có thể thâm nhập vào. Kim Phi đợi đến chiều ngày hôm sau nhưng vẫn không đợi được tin của Hầu Tử.

Advertisement
';
Advertisement