Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kế sách của Trương Lương là dùng khinh khí cầu để đổi mạng chim ưng.

Lý Lăng Duệ cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể phái chim ưng ra ứng chiến, nếu không khinh khí cầu sẽ bay trên không trung đại quân Đảng Hạng để oanh tạc.

Hiện tại hai bên đang so sánh xem quân Thục có khinh khí cầu hay là Lý Lăng Duệ có nhiều chim ưng hơn, không còn phương diện nào khác.

Ngay cả thời gian suy nghĩ sách lược ứng đối Lý Lăng Duệ cũng không có.

Từ lúc một đám khinh khí cầu bay lên bầu trời lại bị nổ bùm rồi rơi xuống, từng con chim ưng của Đảng Hạng bị nổ chết.

Khi khinh khí cầu còn mỗi một cái cuối cùng, biểu cảm mọi người trở nên nghiêm trọng.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc khinh khí cầu cuối cùng đó bay lên không trung.

Nhưng điều khiến cho bọn Kim Phi thất vọng là khi khinh khí cầu vừa bay lên được vài chục trượng, thì họ thấy một con chim ưng bay từ doanh trại Đảng Hạng ra.

Một phút đồng hồ sau, khinh khí cầu nổ mạnh, chim ưng cũng bị nổ lây mà chết.

“Tiên sinh, Lương ca, khinh khí cầu đã hết…” Đại Tráng báo cáo.

“Người Đảng Hạng chết tiệt, sao chúng có thể chuẩn bị nhiều chim ưng đến thế?” Trần Phượng Chí nghiến răng, nói: “Bọn chúng đưa tất cả chỗ chim ưng trên Đảng Hạng ra đây sao?”

“Đảng Hạng vốn có tập tục nuôi chim ưng để săn thú, thế nên số lượng chim ưng họ có rất nhiều.”

Trương Lương bất đắc dĩ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, hiện tại chỉ còn có phi thuyền, ngài còn muốn cho phi thuyền nghênh chiến sao?”

“Còn có bao nhiêu phi thuyền?” Kim Phi hỏi.

“Gần núi Ô Đầu có một chiếc, hiện tại trong doanh địa còn có hai chiếc.” Trương Lương trả lời.

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Giữ lại một chiếc để dành khẩn cấp, còn lại một chiếc thì thả ra, lỡ đâu người Đảng Hạng cũng chỉ còn lại một con chim ưng cuối cùng thì sao?”

“Vâng!” Trương Lương gật đầu, anh ta liếc mắt ra hiệu cho Hầu Tử.

Chẳng mấy chốc, một chiếc phi thuyền đã chậm rãi bay từ kênh Hoàng Đồng lên không trung.

Giữa trung tâm đội quân Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ buông kính viễn vọng trong tay, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Chim ưng của bọn chúng cũng chẳng còn mấy con, lúc nãy Lý Lăng Duệ vừa sợ hãi vừa hồi hộp.

May mà giờ quân Thục lại phóng phi thuyền, chứng minh là họ đã hết khinh khí cầu rồi.

Phi thuyền cần có máy hơi nước mới chạy được, chỉ một cái máy hơi nước đã nặng hơn khinh khí cầu rất nhiều lần, chắc chắn quân Thục sẽ không mang đến quá nhiều!

Quả nhiên, sau khi phi thuyền và chim ưng ‘cùng chết’, phía quân Thục không còn khinh khí cầu và phi thuyền bay lên nữa.

Nỗi sầu lo của Lý Lăng Duệ cũng tạm thời biến mất, nhưng hắn không hề khinh địch, mà còn sai người quan sát cặn kẽ không trung hai mươi bốn giờ, phòng ngừa quân Thục lại đánh bất ngờ.

“Phái người truyền tin khẩn cấp, xin bệ hạ lập tức hạ lệnh trưng dụng thêm một ít chim ưng, sau đó mau chóng đưa đến đây!”

Lý Lăng Duệ sai phái: “Mặt khác, phái người đi thông báo Trần An Tiệp, chắc chắn Kim Phi sẽ sai người vận chuyển khinh khí cầu từ Xuyên Thục đến, bảo hắn là bất kể như thế nào, cũng phải cản trở người của Kim Phi!

Hơn nữa, nói cho Trần An Tiệp, hiện tại hắn có ít người, bổn vương không bắt hắn phải tấn công, nhưng sau mười ngày nếu viện quân của hắn còn chưa tới, thì đừng trách bổn vương trở mặt!”

“Dạ!” Người phụ trách tình báo gật đầu.

Sau đó, binh lính trên tường lũy cũng nhận được mệnh lệnh, tiếp tục làm việc!

“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây?” Trần Phượng Chí trừng mắt hỏi.

Anh ta rất muốn xin lệnh, dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ đi đuổi những binh lính Đảng Hạng trên tường lũy, chỉ là nhìn tường đá đối diện, anh ta lại từ bỏ ý nghĩ này.

Lúc này tường đá của người Đảng Hạng đã sắp cao đến một trượng, giờ anh ta mang binh sang đó thì chẳng khác nào muốn tấn công một thành trì cả.

Đến lúc đó người Đảng Hạng không cần xuống dưới, mà có thể đứng trên tường đá ném đá về phía họ là có thể ném chết bọn họ.

Trần Phượng Chí tuy xúc động hiếu chiến, nhưng không phải là kẻ ngốc thật sự, anh ta sẽ không để tiểu đoàn Thiết Hổ phải đi chịu chết lãng nhách như thế.

Kim Phi nhìn về phương Bắc, lông mày y cũng nhíu chặt lại.

Với sự hiểu biết và khả năng làm việc của Kim Phi, nếu cho y đủ thời gian, thì y có thể giải quyết chim ưng dễ dàng.

Nhưng hiện tại y đang bị nhốt ở kênh Hoàng Đồng, vật tư trong quân thật sự thiếu thốn, cho dù Kim Phi có giỏi đến mấy thì không bột đố gột nên hồ.

Hơn nữa Lý Lăng Duệ sẽ không cho y nhiều thời gian để nghiên cứu vũ khí mới.

Y nhìn chăm chú vào bên địch khoảng vài phút, rồi lại nhìn vào trận địa bên ta, Kim Phi chỉ vào sườn núi phía tây kênh Hoàng Đồng nói: “Thiết Chùy, nhìn thấy tảng đá màu đen kia không?”

Thiết Chùy giơ kính viễn vọng nhìn về phương hướng mà Kim Phi chỉ, trong vòng một trượng gần đó có một hòn đá lốm đốm đen, màu sắc khác hẳn với những tảng đá xung quanh.

“Dạ thấy!” Thiết Chùy buông kính viễn vọng.

“Ngươi có thể cho nổ tảng đá kia để tạo ra chỗ đặt cung nỏ hạng nặng không?” Kim Phi hỏi.

Trước khi Đại Lưu hy sinh ở Đông Hải, Thiết Chùy luôn hỗ trợ ở đập Đô Giang, công tác chủ yếu của anh ta là phá núi, nên anh ta rất có kinh nghiệm về phá nổ.

Thiết Chùy lại giơ kính viễn vọng lên, quan sát tảng đá đen một lát rồi gật đầu: “Chắc là không vấn đề gì.”

“Đại Tráng, phái người chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, chờ Thiết Chùy cho nổ tảng đá kia xong, các ngươi trang bị cung nỏ hạng nặng ngay tại đó!” Kim Phi lại nhìn về phía Đại Tráng.

Cung nỏ hạng nặng tấn công từ trên xuống dưới, một mũi tên chỉ có thể giết chết một người, không khả thi lắm, cho nên nhân viên hộ tống không trang bị cung nỏ hạng nặng ở hai sườn đỉnh núi mà là máy bắn đá.

Máy bắn đá có phạm vi sát thương lớn, nhưng khoảng cách tấn công lại không bằng cung nỏ hạng nặng được, cho nên không thể chạm đến tường đá.

“Tiên sinh, phải trang bị mấy chiếc cung nỏ hạng nặng?” Đại Tráng hỏi.

“Trang bị được bao nhiêu chiếc thì làm!” Kim Phi trả lời.

Trên núi nhỏ phía tây kênh Hoàng Đồng, Thiết Chùy buộc dây thừng bên hông, cõng ngòi nổ, hạ xuống tảng đá màu đen.

Anh ta đi vòng quanh tảng đá đen đó nhìn một lúc, rồi sau đó tìm một cái khe phía dưới tảng đá, thả ngòi nổ vào đó.

Sau đó anh ta lấy ra ngòi nổ xếp thành một mâm, rồi vẫy tay về phía trên.

Nhân viên hộ tống ở phía trên lập tức kéo dây thừng để lôi anh ta lên.

Nửa phút sau, cùng với một tiếng nổ mạnh ầm vang, tảng đá màu đen kia bị nổ thành từng mảnh lớn, lăn xuống chân núi.

Vị trí của tảng đá kia giờ thành một vùng đất trống khoảng bốn, năm mét vuông.

Chờ khi đá rơi xong hết, mấy nhân viên hộ tống buộc dây thừng, từ trên đỉnh núi hạ xuống vùng đất trống kia.

Tuy vùng đất đó khá gồ ghề, nhưng sau khi lấy ván gỗ và tảng đá lót lên thì có thể trang bị cung nỏ hạng nặng thoải mái.

Vì thế nhân viên hộ tống lấy tay ra hiệu cho người ở phía trên, ngay lập tức nhân viên hộ tống ở bên trên lại buộc mấy cái thùng xuống.

Nhân viên hộ tống ở dưới vùng đất trống cạy mở nắp thùng, mang các chi tiết của một đống cung nỏ hạng nặng ra lắp ráp.

Lắp ráp cung nỏ hạng nặng là kiến thức cơ bản của nhân viên hộ tống, họ đã vô cùng thuần thục, không đến mười phút, chiếc cung nỏ hạng nặng đầu tiên đã được lắp ráp xong.

Không cần Kim Phi hạ lệnh, nhân viên hộ tống lắp tên vào luôn, rồi hướng cung nỏ về phía Bắc, nện vào cái lẫy của nỏ.

Viu!

Tên bay vèo vèo ra ngoài, nhắm thẳng lên tường đá ở phương Bắc.

Trên tường đá là rất nhiều binh lính Đảng Hạng đang chen chúc khuân vác tảng đá, mũi tên bắn thẳng vào đám người này.

Vùng đất trống này chỉ cao hơn tường đá một chút, cung nỏ hạng nặng bắn từ nơi này tương đương với bắn ngang.

Với uy lực của nó, thì đám binh lính Đảng Hạng trên tường lũy bị cày ra một chỗ trống.

“Tuyệt!”

Phía quân Thục ngay lập tức lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

Advertisement
';
Advertisement