Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trịnh Phương vốn đang trốn sau một tảng đá lớn nhưng khi phát hiện đội hậu cần đang bốc cháy, thì anh ta không thể ngồi yên được nữa mà lao ra ngoài chạy về phía đội hậu cần.

Vừa rồi kẻ địch bắn Trịnh Phương rất nhiều lần đã tỏ rõ ý muốn tiêu diệt, đến khi phát hiện ra anh ta đột nhiên chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp thì đội trưởng đội cận vệ mới giật mình, thậm chí còn không kịp lấy khiên che chắn cho mình. Vội dẫn đội cận vệ chạy lên tạo thành bức tường người chặn trước mặt phe Trịnh Phương, chạy theo về phía đội hậu cần.

Trung đoàn 3 của sư đoàn 4 chịu trách nhiệm bảo vệ đoàn hậu cần, khi Trịnh Phương đến, trung đoàn trưởng trung đoàn 3 đang chỉ huy tác chiến, phó đoàn trưởng phụ trách ở lại dập lửa biết Trịnh Phương chạy tới thì cũng vội chạy đến.

"Tình hình sao rồi?" Trịnh Phương hỏi.

"Báo cáo sư đoàn trưởng, đã dập lửa xong, kẻ địch phóng hỏa cũng đã diệt sạch!"

Phó đoàn trưởng trả lời: "Tiêu đoàn trưởng dẫn người đuổi giết đào binh!”

Trịnh Phương nghe phó đoàn trưởng nói như vậy thì lúc này mới cảm thấy nhẹ lòng.

Trong khi cả hai đang nói chuyện, Tiêu đoàn trưởng trở lại với một thân thể đầy máu, vừa đi miệng vừa nói kháy.

Tiêu đoàn trưởng vốn là đô úy binh phủ quận Quảng Nguyên. Sau này, khi đang hộ tống Cửu công chúa đến Thổ Phiên thì bị tập kích, binh phủ dưới trướng của anh ta đã sợ hãi rồi bỏ chạy tứ tán.

Tuy Tiêu đô úy không trốn nhưng cũng vì vậy mà bị cách chức.

Sau vài tháng nhàn rỗi ở nhà, Tiêu đoàn trưởng đã gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.

Dù sao anh ta cũng từng là đô úy nên bản thân đã có kinh nghiệm chỉ huy quân đội, hơn nữa lại tình cờ ngay lúc tiêu cục và quân Trấn Viễn đang mở rộng quy mô, thậm chí còn không cần Thiết Chùy đến chào mời. Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi Tiêu đô úy đã từ một nhân viên hộ tống bình thường đã trở thành một đại đội trưởng.

Cách đây một thời gian, Cửu công chúa đã mở rộng quân đội trên quy mô lớn, Tiêu đội trưởng đã vượt cấp bỏ qua tiểu đoàn trưởng và trở thành trung đoàn trưởng của trung đoàn 3 thuộc sư đoàn 4.

Tốc độ thăng cấp thế này cơ bản là không thể nào xảy ra ở Đại Khang trước đây, thậm chí có quốc công làm chỗ dựa cũng không thể thăng cấp nhanh như vậy.

Nhưng ở tiêu cục và quân Trấn Viễn thì tốc độ thăng cấp này không có gì xa lạ, thậm chí có người còn nhanh hơn cả Tiêu đoàn trưởng.

Đây là một trong những khác biệt lớn nhất giữa chế độ cũ và chế độ mới.

Các giai cấp trước đây của Đại Khang đã hoàn toàn kiên cố hóa, mỗi một chức vị nào cũng là một miếng mồi hoặc là một cái hố sâu, cho dù có hậu trường thì cũng phải đợi người khác bỏ trống chức vị thì mới có thể lắp vào, bởi vì người khác cũng có hậu trường.

Đại Khang mới của Kim Phi và Cửu công chúa là một chế độ hoàn toàn mới, rất nhiều chức vụ vẫn đang ở trạng thái trống chỗ.

Ở triều đình Đại Khang trước đây, đừng nói đến chức thượng thư ngay cả chức thị lang cũng có thể khiến tất cả các gia tộc quyền quý đánh nhau bể đầu vỡ trán, nhưng bây giờ một mình Thiết Thế Hâm lại kiêm giữa quyền hạn của tể tướng và cả mấy chức thượng thư.

Tình hình trong quân đội cũng không khác trong triều đình, đội ngũ không ngừng mở rộng và phải đối mặt với sự thiếu nhân tài trầm trọng.

Đội hộ tống đầu tiên đi theo Kim Phi chỉ cần không quá ngu ngốc, thì bây giờ thấp nhất cũng đã trở thành đại đội trưởng.

Một số người trong số họ có đầu óc nhanh nhạy hoặc là biết chữ đã trở thành trung đoàn trưởng, chỉ huy lữ đoàn hoặc thậm chí là chỉ huy sư đoàn.

Đây là một trong những lý do chính khiến nhiều người sẵn sàng đi theo Kim Phi.

Chế độ cũ và chế độ mới thay nhau thực chất là sự phân phối lại tài nguyên và quyền lực, cho phép nhiều người xuất thân từ những gia đình nghèo khó vốn đã tuyệt vọng, rồi lại nhìn thấy hy vọng trỗi dậy thêm lần nữa và muốn đi theo Kim Phi để tranh giành sự giàu sang.

Tiêu đoàn trưởng cũng là một đại diện tiêu biểu trong đó.

Khi còn là đô úy binh phủ ở quận Quảng Nguyên, anh ta cũng không phải là người tốt gì còn thường kiếm cớ chọc gậy bánh xe bọn Thiết Chùy, chỉ sau này khi quen với Thiết Chùy rồi mới không còn quá đáng như vậy nữa.

Khi Thiết Chùy biết Tiêu đô úy gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn lại hơi lo lắng anh ta sẽ mang theo thói quen xấu của binh phủ tới đây, nên đã cho người đi theo quan sát một thời gian.

Sau đó, Thiết Chùy lại phát hiện ra sau khi Tiêu đô úy tham gia tiêu cục Trấn Viễn thì như đã trở một người khác, anh ta không những không dựa vào mối quan hệ của Thiết Chùy để làm cáo mượn oai hùm mà còn hoàn toàn bỏ được thói quen xấu ham ăn biếng làm của mình, mỗi lần chiến đấu đều xông xáo ra phía trước nhất.

Sau khi Kim Phi nghe thấy còn khen ngợi anh ta một câu, nói Tiếu đô úy là người thông minh.

Quả thực Tiếu đô úy là một người thông minh, biết Kim Phi và Trương Lương cần loại nhân viên hộ tống thế nào, muốn có tài năng thế nào, đồng thời anh ta cũng biết phải làm gì để được thăng chức nhanh nhất.

Quả nhiên anh ta đã thăng tiến rất nhanh chóng, hơn nữa cũng không thể bắt bẻ một lỗi nào.

Tiếu đoàn trưởng cũng ngày càng yêu thích bầu không khí của tiêu cục Trấn Viễn.

Ở nơi đây, anh ta không cần phải khom lưng uốn gối để lấy lòng cấp trên như trước, cũng không cần phải che mờ lương tâm để kiếm chác từ người dân.

Chỉ cần có thực lực, dám liều mạng, thì chắc chắn sẽ được coi trọng ở tiêu cục Trấn Viễn.

Thế nên dù bây giờ đã trở thành đoàn trưởng, thì anh ta vẫn giữ thói quen xông xáo đi đầu để làm gương cho binh lính.

Vết máu trên người anh ta lúc này là do trận chiến vừa rồi để lại.

Nhìn thấy Trịnh Phương đến, Tiêu đoàn trưởng vội đứng thẳng lưng cúi chào Trịnh Phương: "Sư đoàn trưởng!"

"Thế nào rồi?" Trịnh Phương hỏi.

"Bọn đó chỉ là một đám lưu manh, đều đã bị đánh chạy!"

Tiêu đoàn trưởng nói: "Bọn họ dám phục kích tiêu cục Trấn Viễn, nếu không phải những đám nhãi ranh này chạy nhanh như vậy, ta đã bắt bọn họ lại đây hết rồi!"

“Được rồi!" Trịnh Phương nhìn anh ta một cái: "Bây giờ ngươi là đoàn trưởng, đã là đoàn trưởng thì phải có dáng vẻ của đoàn trưởng. Nhiệm vụ chính của ngươi là chỉ huy chiến đấu, không phải la hét kêu đáng kêu giết như đám thổ phỉ, đừng thiếu kiên nhẫn như vậy!"

"Sư đoàn trưởng, ngài trách lầm Tiêu đoàn trưởng rồi!"

Phó đoàn trưởng mỉm cười nói: “Trước khi dừng lại, Tiêu đoàn trưởng đã đoán được có thể kẻ địch sẽ đánh lén đội hậu cần, nên đã cho chúng ta chuẩn bị trước, nếu không chúng ta cũng không đánh lui kẻ địch và dập lửa nhanh vậy."

"Đúng vậy sư đoàn trưởng, đoàn trưởng chúng ta tài ba lắm, nhìn một cái đã đoán được kẻ địch sẽ xuất hiện ở nơi nào, nên đã cho chúng ta đẩy xe bắn đá nhắm ngay miệng núi kia, sau đó thì quả nhiên kẻ địch đã lao ra từ chỗ đó!”

"Sư đoàn trưởng, đoàn trưởng chúng ta đâu phải tên thô kệch đâu, tâm tư cũng tinh tế lắm, ta đã theo ngài ấy một năm mà chưa bị đánh lén lần nào!"

Quân xuất anh hùng, quân nhân cũng càng trọng anh hùng.

Bình thường lúc đánh trận, Tiêu đoàn trưởng luôn là người đầu tàu làm gương nên những nhân viên hộ tống rất kính trọng anh ta và cũng rất có uy tín trong trung đoàn.

Nghe lời Trịnh Phương trách cứ, các binh lính đều rối rít lên tiếng thay cho đoàn trưởng.

Ai ngờ Tiêu đoàn trưởng lại không cảm kích còn giơ chân đá một nhân viên hộ tống đang nói chuyện: "Các ngươi lắm lời làm gì? Sư đoàn trưởng mắng hai câu, cứ nghe là được còn lắm lời nữa ta rút lưỡi ngươi!"

Nhân viên hộ tống bị đá cũng không tức giận, xoa mông bước sang một bên.

"Tiêu cục Trấn Viễn không dùng hình phạt trên thể xác ngươi không biết sao?"

Trịnh Phương xụ mặt đạp Tiêu đoàn trưởng một cái, sau đó quay người bỏ đi.

Sau khi quay đi khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười.

Tiêu đoàn trưởng có thể thay đổi được như vậy, anh ta cũng vô cùng vui mừng.

Điều này cho thấy Tiêu đoàn trưởng đã thực sự được các nhân viên hộ tống dưới trướng mình công nhận.

Bây giờ nguy cơ khủng hoảng ở nhóm hậu cần đã được giải quyết, cũng nên đến lúc bắt đầu phản công.

"Thông báo cho đội hậu cần lắp ráp phi thuyền ngay lập tức, ta đây muốn san bằng kênh Cửu Liên!”

Advertisement
';
Advertisement