Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Máy hơi nước được đúc bằng sắt đặc, nặng quá không thể chở được nên đội hậu cần đã dùng xe ngựa để kéo.

Theo kế hoạch trước đó của Trịnh Phương, để đội vận chuyển tập hợp rồi lắp ráp sau, nhưng bây giờ anh ta đã bị kẻ địch phục kích, Trịnh Phương không muốn đợi lâu hơn nữa.

Theo lệnh của Trịnh Phương, đội hậu cần lập tức bắt đầu dỡ hàng và lắp ráp động cơ hơi nước tại chỗ.

Các thợ thủ công bận rộn không ngừng, đội ngũ phía trước có Quan Hạ Nhi và Triệu Nhạc cũng di chuyển từ phía sau đại thụ đến dưới một tảng đá khổng lồ dưới sự bảo vệ của Thấm Nhi và đội cận vệ.

Ở vị trí này, dù là cung nỏ hạng nặng hay máy bắn đá cũng không thể làm Quan Hạ Nhi bị thương.

Đường Đông Đông làm thống soái quân Nương Tử, không đi theo vào, mà chỉ huy quân Nương Tử trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá để yểm trợ cho cuộc phản công của những nhân viên hộ tống khác.

Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hỏi ra câu hỏi đang đè nặng trong lòng cô: “Thấm Nhi, suốt quãng thời gian này ngươi đã đi đâu vậy?”

Lúc trước Thấm Nhi không từ mà biệt, Cửu công chúa cùng Kim Phi đều rất lo lắng, phái rất nhiều người đi hỏi thăm, nhưng vẫn không tìm được Thấm Nhi.

Cứ như thể cô ấy đã biến mất khỏi thế giới vậy.

“Sau khi ra khỏi làng Tây, ta đi rất nhiều nơi, sau này nghe nói Tấn vương đâm sau lưng bệ hạ và tiên sinh, còn hại chết Phạm tướng quân ở thành Vị Châu, ta đã đi đất Tấn, muốn giúp tiên sinh tìm Tấn vương.”

Thấm Nhi chậm rãi nói: “Nhưng Tấn vương đã ẩn náu quá sâu, ta ở đất Tấn tìm một hai tháng, cũng không có tìm được hành tung của ông ta, về sau cuối cùng ông ta cũng dám thò đầu ra, không ngờ cao thủ bên người ông ta thật sự quá nhiều, ta thật sự không có cơ hội ra tay.”

“Vậy ngươi vì sao lại tới đây?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.

Cô cũng biết tương đối rõ về Thấm Nhi, biết Thấm Nhi có tính cho đến khi đạt được mục tiêu sẽ không bỏ cuộc, nếu quyết định muốn giết Tấn vương thì cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Ta nghe nói Thiết Ngưu dẫn người đoạt lại thành Vị Châu, vốn muốn đi tìm Thiết Ngưu xin thêm người để hỗ trợ, ai dè còn chưa tới thành Vị Châu thì đã gặp được Lão Ưng.

Lúc ấy Lão Ưng bị bong gân chân, còn bị Tấn vương phái đại quân lùng bắt, ta chỉ có thể mang anh ta chạy trốn trước.”

Thấm Nhi nói: “Chúng ta vốn muốn đi thành Vị Châu, nhưng để lùng bắt Lão Ưng, Tấn vương đã chặn mọi con đường đến thành Vị Châu, chúng ta không làm sao được, chỉ có thể tìm cách về trước rồi sau đó lại từ từ nghĩ cách sau.

Trên đường trở về phát hiện Tần vương điều động một đội quân xông tới đây nên chúng ta lặng lẽ đi theo, muốn xem bọn họ định làm gì, không ngờ rằng lại gặp được phu nhân.”

“Cái gì, Lão Ưng còn sống?”

Nghe Thấm Nhi nói xong, Quan Hạ Nhi giật mình đứng bật dậy

Lão Ưng là một trong những phi công đầu tiên, chính anh ta là người thực hiện chuyến bay thử nghiệm khinh khí cầu đầu tiên do Kim Phi làm ra.

Sau này Kim Phi thành lập đại đội bay, Lão Ưng cũng đảm nhiệm đội trưởng đại đội bay.

Kim Phi vẫn rất đau lòng khi biết đội bay do Lão Ưng chỉ huy đã bị Hải Đông Thanh bắn hạ khi đang phát truyền đơn.

Quan Hạ Nhi cũng cho rằng Lão Ưng đã hy sinh.

Bởi vì đó là lần đầu tiên Hải Đông Thanh xuất hiện, Lão Ưng hoàn toàn không hề chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ bị đánh rơi.

Tấn vương chọn nơi đó để tấn công thì nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, Lão Ưng tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Ai ngờ Thấm Nhi lại nói cô ấy gặp được Lão Ưng.

Kết quả này làm Quan Hạ Nhi vô cùng ngạc nhiên lại cực kỳ vui mừng.

“Nếu đương gia biết Lão Ưng còn sống, chắc là sẽ mừng lắm!”

Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Thấm Nhi hỏi: “Ngoài Lão Ưng ra, còn phi công nào còn sống không?”

“Không,” Thấm Nhi lắc đầu: “Lão Ưng nói lúc ấy bọn họ đã mất cảnh giác, ngoại trừ anh ta, các phi công khác không kịp phản ứng thì đã… Hy sinh!”

Nghe được Thấm Nhi nói như vậy, Quan Hạ Nhi im lặng.

Nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý, hiện giờ biết được Lão Ưng còn sống, cũng coi như là niềm vui bất ngờ rồi.

Cho nên Quan Hạ Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Cho nên vừa rồi chính Lão Ưng và Ngưu Bôn đã làm nổ tung cung nỏ hạng nặng của kẻ địch?”

“Ngưu Bôn?” Thấm Nhi sửng sốt một chút: “Không có Ngưu Bôn, chỉ có mỗi Lão Ưng thôi.”

“Ngưu Bôn không ở cùng ngươi ư?” Quan Hạ Nhi cũng sửng sốt.

“Không,” Thấm Nhi tỏ vẻ bối rối: “Anh ta không phải ở Tây Xuyên sao? Sao anh ta lại có thể ở bên ta được”.

“Xem ra ngươi vẫn chưa biết,” Quan Hạ Nhi nói: “Không bao lâu sau khi ngươi rời khỏi làng Tây Hà, Ngưu Bôn cũng đi, nói muốn đi tìm ngươi, ta còn tưởng rằng anh ta tìm được rồi cơ.”

Nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy, vẻ mặt Thấm Nhi lại trở nên phức tạp.

Lúc trước cô ấy lựa chọn không từ mà biệt, một là cảm thấy Cửu công chúa đã thành hoàng đế, không còn cần cô ấy nữa.

Thứ hai là vì cảm thấy mặt mình đã biến dạng, lại thành người què, mà ngay lúc đó Ngưu Bôn lại được Kim Phi trọng dụng, chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng, cô ấy cảm thấy mình không xứng đáng với Ngưu Bôn.

Ai ngờ Ngưu Bôn lại từ bỏ tương lai tươi sáng mà ra ngoài tìm cô ấy.

Điều này làm cho Thấm Nhi cảm thấy có chút cảm động và lo lắng.

“Tên ngốc này tìm ta làm gì? Anh ta biết ta ở đâu sao?”

Thấm Nhi thấp giọng mắng một câu, sau đó nhìn về phía Quan Hạ Nhi hỏi: “Phu nhân, người biết tên ngốc này đi đâu không?”

“Không biết,” Quan Hạ Nhi lắc đầu: “Hồi đầu, anh ta còn nhờ nhân viên của thương hội Kim Xuyên truyền tin về làng, nhưng về sau chiến loạn nổi lên khắp nơi, lời nhắn cũng bặt tăm, cũng không biết anh ta đi đâu.”

“Vậy lần cuối cùng truyền tin về là khi nào, ở đâu?” Thấm Nhi sốt ruột hỏi.

Tuy rằng hồi ở làng Tây Hà, cô ấy luôn hững hờ với Ngưu Bôn, lúc hai người hẹn hò thì toàn là Ngưu Bôn nói còn cô ấy nghe, nhưng đó là bởi vì tính cách Thấm Nhi vốn đã lạnh nhạt như vậy.

Nếu không phải thật sự thích Ngưu Bôn, cô ấy sẽ không theo Ngưu Bôn cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa rồi cô ấy còn có thể cố gắng gượng, nhưng nghe Quan Hạ Nhi nói Ngưu Bôn mất tin tức, Thấm Nhi rốt cuộc không nhẫn nhịn được.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, anh ta luôn gửi tin cho Thiết Chùy, ta cũng là nghe đương gia nhắc đến hai lần, không hỏi kĩ càng.”

Quan Hạ Nhi nói: “Thiết Chùy luôn đi theo đương gia, ta muốn đi Hi Châu tìm đương gia, không thì ngươi đi cùng ta?”

“Vậy được,” Thấm Nhi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Hiện giờ thiên hạ loạn lạc, cô ấy muốn tìm được Ngưu Bôn trong mênh mang biển người quả thực chính là mò kim đáy bể, không bằng đi theo Quan Hạ Nhi đi tìm Kim Phi, hỏi Thiết Chùy trước xem lần cuối Ngưu Bôn chuyển lời nhắn đến là ở đâu, sau đó lại nhờ Kim Phi tìm đội Chung Minh và thương hội Kim Xuyên hỗ trợ.

“Thấm Nhi, ngươi cũng đừng lo lắng, Ngưu Bôn từ nhỏ đã bôn ba giang hồ, là người có bản lĩnh, sẽ không sao đâu.”

Quan Hạ Nhi an ủi nói: “Với cả hiện giờ nơi nơi đều là trụ sở thương hội của chúng ta, cho dù anh ta có gặp phải rắc rối thì cũng có thể tìm thương hội hỗ trợ.”

“Vâng!” Thấm Nhi gật đầu, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài loáng thoáng có tiếng gầm rú.

Quan Hạ Nhi nghe thấy thì nhận ra ngay, đây là tiếng của máy hơi nước, cô chạy nhanh đi ra ngoài.

Dõi mắt về phía thanh âm vọng ra, quả nhiên nhìn thấy một phi thuyền đang chậm rãi bay lên không trung.

Advertisement
';
Advertisement