Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, sự kết hợp giữa phi thuyền, lựu đạn và dầu hỏa luôn là một tổ hợp át chủ bài trong các trận chiến của nhân viên hộ tống.

Sát thương của lựu đạn chủ yếu đến từ cát sắt, nếu không nằm ngay trong tâm vụ nổ, thì chỉ cần núp sau khiên hoặc trong công sự là đã có thể chặn được cát sắt.

Nhưng khiên và công sự lại rất khó có thể chặn được ngọn lửa sau khi bình dầu hỏa vỡ.

Hơn nữa, chế tạo bình dầu hỏa rất dễ, nó cũng là nhiên liệu để phi thuyền và khinh khí cầu bay lên, do đó đoàn hậu cần mang theo cực kỳ nhiều dầu hỏa.

Mục tiêu đầu tiên của tử sĩ chính là những bình dầu hỏa này.

Tất nhiên Trịnh Phương cũng biết điều này, do đó anh ta đã cử thêm một trung đoàn đi theo bảo vệ đoàn hậu cần, số lượng nhân viên hộ tống phụ trách dò đường đi cũng tăng lên gấp mấy lần.

Trước kia đại quân hành quân, các phi thuyền bay trên trời không chỉ để trinh sát, mà còn nhằm ngăn chặn các cuộc phục kích quy mô lớn, các nhân viên hộ tống dò đường cũng dùng giáo đâm vào tuyết đọng ven đường, tránh trường hợp có người nấp ở bên trong.

Các mưu sĩ của Tần vương nhanh chóng nhận ra điều này, nên không còn cho binh lính đánh lén quy mô lớn nữa, mà chỉ cử các tử sĩ tinh nhuệ ẩn náu trong tuyết cách đường núi hàng chục mét, hy vọng có thể dựa vào ưu thế tốc độ của các tử sĩ, lao nhanh vào trong đoàn hậu cần phóng hỏa.

Tiếc thay, quân tiếp viện lại được trang bị súng kíp.

Dù tốc độ các tử sĩ nhanh đến đâu đi nữa cũng sẽ không nhanh bằng đạn.

Các cuộc đánh lén của tử sĩ thất bại hết lần này đến lần khác, mãi đến khi Tần vương cử người đem đến một máy bắn đá nhỏ.

Tử sĩ núp cách đó mấy chục mét, vào lúc đoàn hậu cần đi qua, các tử sĩ đã sử dụng máy bắn đá nhỏ này để ném một rổ dầu hỏa vào xe chở dầu hỏa của đoàn hậu cần.

Đến khi khinh khí cầu ở phía trên phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.

Xe dầu hỏa bị đập trúng lập tức phát nổ.

May mà đoàn trưởng đoàn hậu cần có đề phòng trước, nhằm ngăn chặn các vụ nổ liên hoàn, anh ta không cho tập trung các xe chở dầu lại với nhau, mà tản ra trên khắp con đường, xe chở dầu hỏa nổ tung ấy chỉ ảnh hưởng đến chiếc xe chở lương thực phía trước và phía sau, không ảnh hưởng đến các xe chở dầu hỏa khác.

Hai xe chở dầu hỏa và lương thực bị đốt nhanh chóng được dập tắt, các tử sĩ phóng hỏa cũng nhanh chóng bị các nhân viên hộ tống bao vây giết chết.

Nhưng cũng vì lý do này, đội viên quân phải dừng lại sửa chửa nửa tiếng mới có thể tiếp tục lên đường.

Nhưng thứ phiền toái là sau khi mưu sĩ của Tần vương nhận ra phương pháp này có hiệu quả, lập tức sử dụng lại nhiều lần khiến đội viện quân khó lòng đề phòng được.

Quan Hạ Nhi lo đến mức giậm chân, nhưng cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ra lệnh cho phi thuyền khi phát hiện ra các vị trí đáng ngờ, lập tức ném hai trái lựu đạn vào đó.

Đội viện quân ở bên đây không tiến triển thuận lợi, tình hình ở kênh Hoàng Đồng lại càng nguy cấp hơn.

Vào ngày thứ hai của cuộc tổng tiến công, Tần vương phái người đưa cho Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.

Một phần nhỏ là cướp từ tiêu cục Trấn Viễn, còn phần lớn đều do thợ thủ công dưới trướng Tần vương bắt chước làm theo.

Không nói tới phần cướp đi ấy, mặc dù khi sử dụng một thời gian ngắn buộc phải thay mới vài bộ phận mấu chốt, nhưng trước khi thay đổi các bộ phận đó, những chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã từng được quân Thục sử dụng này, đều có thể tấn công về phía quân Thục.

Nhưng thứ khiến Kim Phi đau đầu nhất là các máy bắn đá bị thợ thủ công đất Tần bắt chước.

Thật ra nguyên lý hoạt động của máy bắn đá rất đơn giản, muốn bắt chước cũng không khó gì.

Mặc dù máy bắn đá của các thợ thủ công đất Tần bắt chước ra cực kỳ lớn và cồng kềnh, khó lắp ráp lẫn di chuyển, tốc độ bắn cũng rất chậm, nhưng đối trọng lại gấp đôi máy bắn đá của quân Thục.

Đối trọng tăng lên, tầm bắn lẫn khối lượng ném ra cũng sẽ tăng lên!

Cho tới hiện tại, Kim Phi vẫn luôn khuyến khích quan niệm ‘Tiêu diệt địch trên đường tiến công’, trước đây khi đánh giặc, tiêu cục Trấn Viễn luôn chiếm ưu thế về cự ly bắn, nhưng hiện tại lại đột ngột bị đảo ngược.

Cự ly bắn của mấy bắn đá phe địch đã lớn hơn phe mình!

May thay là việc tăng đối trọng cũng không quá khó, Kim Phi dùng cả đêm tiến hành cải tiến máy bắn đá phe mình mới miễn cưỡng ổn định được trận địa.

Nhưng vào ngày này, quân chinh chiến phía nam lại đồng loạt tiến công và xây tường thành.

Giờ đây, phía bắc kênh Hoàng Đồng đã bị đá lấp đầy, liên tục ép sát công sự của quân Thục.

Lợi thế của những ngọn núi hai bên thung lũng đã mất đi vì tường đá, nếu để cho tường đá dựa vào công sự thì ưu thế của công sự cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Hơn nữa, phía sau công sự chính là doanh trại quân Thục, nếu công sự thất thủ, binh lính Đảng Hạng sẽ tràn vào như sóng thần.

Kim Phi và nhóm người Trương Lương cũng suy nghĩ rất nhiều cách nhưng cũng không thể ngăn lại được, chỉ có thể ra lệnh cho quân Thục xây lên công sự thứ hai ngay sau công sự thứ nhất.

Vào ngày công sự thứ hai xây xong, công sự thứ nhất đã thất thủ, quân Thục không thể không lùi lại phía sau mấy chục mét, đi vào trong công sự thứ hai.

Nhưng ai ngờ Lý Lăng Duệ không chịu dừng lại, dựng tường đá bắt đầu ép đến gần công sự thứ hai.

Kim Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ lệnh xây dựng công sự thứ ba.

Cứ thế, cứ cách vài ba ngày công sự của quân Thục lại lùi lại phía sau mấy chục mét, không gian sinh tồn cũng giảm đi mấy chục mét.

Nhưng bởi vì dạo gần đây binh lính quân Thục hy sinh vô cùng nhiều, không gian sinh tồn bình quân đầu người trong kênh Hoàng Đồng ngày càng tăng lên.

Trước kia khi các binh lính ngủ vào buổi tối, họ phải chen chúc nhau mới nằm xuống được, nhưng giờ đây những chiếc giường chung đó đã ngày càng rộng hơn.

Có rất nhiều binh lính hôm qua còn ngủ bên cạnh, hôm nay đã không về nữa.

Nếu còn tiếp tục chiến đấu, những chiếc giường này sẽ ngày càng trống.

Vào ngày thứ mười hai của trận quyết chiến, quân Thục đã bỏ bảy phòng tuyến, trận địa cũng lùi về sau mấy trăm mét, chỉ còn lại mấy trăm mét ở khu vực trung tâm.

Nhưng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là tỷ lệ thương vong và đạn dược dự trữ.

Đánh giặc không thể không có người hy sinh, nhất là trong các trận giáp lá cà bằng lưỡi lê này, hy sinh là điều khó lòng tránh khỏi.

Mặc dù Kim Phi vẫn luôn nghĩ cách để bảo toàn sức mạnh, thậm chí còn vì lý do này mà không ngừng rút lui phòng tuyến, nhưng sau nhiều ngày giao tranh, thương vong của quân Thục đã vượt quá sáu mươi phần trăm.

Cho dù tính luôn cả đoàn hậu cần, tổng nhân lực có thể chiến đấu ở kênh hoàng Đồng cộng lại còn chưa tới hai mươi ngàn người, vì cuộc đánh bom bừa bãi lúc trước mà hiện tại, đạn dược dự trữ đã hao hụt tới bảy mươi phần trăm.

Trước đây quan văn thư có thể dùng câu ‘Viện quân sắp đến rồi’ hay ‘viện quân mang đến rất nhiều phi thuyền và khinh khí cầu’ đề khích lệ binh lính quân Thục, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như thế mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của viện quân, đừng nói đến binh lính, ngay cả các tướng sĩ cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc có viện quân hay là không.

Nếu không phải đường phía trước lẫn phía sau đều đã bị vây kín, không còn nơi nào để trốn thì có lẽ quân Thục đã chạy tán loạn rồi.

Hôm nay, mặc dù binh lính vẫn còn kiên cường chống cự, nhưng sĩ khí lại ngày một sa sút.

Nhất là sau khi phát hiện nguồn cung cấp lựu đạn và đầu lửa bắt đầu xuất hiện giới giới hạn số lượng, sĩ khí lập tức chạm đáy.

Tuy nhiên, vào lúc này Trần An Tiệp tạm ngừng tấn công ở phía nam, tiến hành kêu gọi binh lính quân Thục bên ngoài công sự đầu hàng, nói rằng mục tiêu của Tần vương chỉ có mỗi Kim Phi, nếu giờ đây binh lính quân Thục rời đi, họ sẽ bỏ qua mọi chuyện!

Không chỉ có thế, Trần An Tiệp thực sự tránh qua một bên nhường đường.

Quân Thục ở Kênh Hoàng Đồng không chỉ có các nhân viên hộ tống cũ mà còn có rất nhiều tân binh.

Chiến đấu liên tục nhiều ngày, nhiều đồng đội hy sinh, rào cản tâm lý của nhiều tân binh nhanh chóng bị phá vỡ.

Đột nhiên bây giờ lại có một ‘lối thoát’, mặc dù rất nhiều người cũng đoán được đó là mưu kế của Trần An Tiệp, nhưng cũng có nhiều tân binh bị lay động.

Advertisement
';
Advertisement