Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Các huynh đệ, phải nhìn rõ ý đồ độc ác của Trần An Tiệp, không thể tin bọn họ!”

“Trịnh tướng quân của Đại Tản Quan sẽ nhanh chóng dẫn người qua đây, mọi người hãy kiên trì thêm chút nữa, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta!”

“Kim tiên sinh vẫn đang ở kênh Hoàng Đồng, ngài ấy nhất định có cách đánh bại người Đảng Hạng và quân Tần Vương!”

“Đúng vậy, Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp sợ tiên sinh, nên mới chó cùng rứt giậu!”

“Chúng ta bây giờ vẫn có lợi thế về địa hình, nếu như rời kênh Hoàng Đồng, giữa đường nhất định sẽ bị họ chặn lại giết chết!”

“Chính trị viên, kẻ nào dám tung tin đồn lừa dối mọi người, đều ghi lại cho ông đây, toàn bộ sẽ xử lý bị theo tội đào ngũ!”

“Đại đội trưởng đội hai, các ngươi phòng thủ lối ra khu vực phía nam, bất cứ người nào dám tự ý rời khỏi kênh Hoàng Đồng, thì giết ngay tại chỗ, không cần báo cáo”.

“Tất cả người nào đào ngũ ông đây sẽ ghi lại danh sách, cho dù có chạy thoát được, ông đây cũng sẽ chuyển danh sách về, các huynh đệ ở quê nhà sẽ tìm ngươi, tìm cả nhà ngươi để tính sổ!”

...

Không cần Kim Phi và Trương Lương sắp xếp, các quan văn thư của mỗi trung đoàn đã ngay lập tức hành động, chính trị viên và người chỉ đạo cùng với cấp dưới của mình triển khai công tác giáo dục tư tưởng.

Một số người giải thích tình hình hiện tại, phân tích quỷ kế của Trần An Tiệp, cũng có người trực tiếp tiến hành đe dọa một cách thô lỗ.

Đại Tráng thậm chí còn điều chuyển một trung đoàn nhân viên hộ tống tinh nhuệ lao tới các công sự ở khu vực phía nam kênh Hoàng Đồng, sẵn sàng hành quyết những kẻ đào ngũ.

Thêm vào đó, bình thường công tác giáo dục tư tưởng chưa bao giờ được buông lỏng, tình hình cuối cùng cũng đã ổn định lại, không còn xuất hiện lính đào ngũ.

“Tiên sinh, hiện tại mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, không có một ai trốn thoát!”

Đại Tráng biết Kim Phi chắc chắn rất lo lắng, sau khi sắp xếp ổn thỏa phòng thủ khu vực phía nam, ngay lập tức chạy đến phòng chỉ huy chiến đấu để báo cáo với Kim Phi

Hai quân giao tranh, tình huống đáng sợ nhất chính là xuất hiện tình trạng quân tháo chạy.

Nghe Đại tráng nói như vậy, mấy người Khánh Mộ Lam, Trần Phượng Chí đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sắc mặt của Kim Phi và Trương Lương vẫn nghiêm trọng như cũ.

“Tiên sinh, không phải đã không còn xuất hiện lính đào ngũ nữa sao, tại sao trông ngài vẫn vô cùng lo lắng như vậy?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Khu vực phía nam có hai đường hào công sự, cho dù có người muốn chạy trốn, cũng chạy không thoát, chúng ta cũng không thể để xuất hiện lính đào ngũ!”

Kim Phi nói: “Trần An Tiệp không thể không biết điềm này, cho nên mục đích ban đầu của hắn ta, không phải là chỉ muốn dựa vào mấy tiếng gào thét khiến cho chúng ta xuất hiện lính đào ngũ!”

“Vậy hắn làm thế vì mục đích gì?” Khánh Mộ Lam hỏi.

Kim Phi không trả lời, mà nhìn Trương Lương.

Trương Lương biết đây là Kim Phi đang kiểm tra anh ta, mở miệng nói: “Tiên sinh đã từng nói, sách lược chiến tranh, đánh vào lòng quân trước, đánh thành sau, Trần An Tiệp đang đánh vào lòng quân của quân ta!”

“Tấn công vào lòng quân?”

“Đúng vậy,” Trương Lương nói: “chiến đấu lâu như vậy, thương vong của chúng ta vô cùng nghiêm trọng, đừng nói đến tân binh, ngay cả rất nhiều cựu binh cũng đã mệt mỏi và sợ hãi khi chiến đấu, nhưng chúng ta lại bị vây hãm ở chỗ này, nếu không chiến đấu thì chỉ còn một con đường chết, cho nên cho dù trong lòng có sợ hãi đến đâu, cũng chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.

Nhưng hiện tại Trần An Tiệp đã ‘mở một con đường sống’, mặc dù rất nhiều người biết rõ Trần An Tiệp làm như vậy khẳng định là không có ý tốt, nhưng lúc chúng ta phái người đi ngăn cản, vẫn sẽ gây ra sự bất mãn của binh sĩ.

“Lòng dạ của Trần An Tiệp còn độc ác hơn so với thời còn nhỏ!” Khánh Mộ Lam nói.

Khi Trương Lương nói điều này, cô ấy mới hiểu.

Trần An Tiệp làm như thế này rõ ràng là gây chia rẽ trong nội bộ của quân Thục.

Cho dù Kim Phi và Trương Lương nhìn ra được đây là một cái bao, cũng chỉ đành nhắm mắt mà chui đầu vào, bởi vì bọn họ không dám nói, ai muốn rời đi thì đi đi!

Ngộ nhỡ thực sự có người cầm đầu muốn rời đi, có thể ngay lập tức sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Ở khu vực phía nam kênh Hoàng Đồng, Trần An Tiệp cho người la hét suốt một tiếng, mắt nhìn thấy không có binh lính quân Thục nào đi ra, lại phái người chặn đường một lần nữa!

“Thái tử điện hạ đã cho các người một cơ hội, nhưng các người không nắm bắt!”

Tướng quân của quân Tần Vương chịu trách nhiệm kêu gọi đầu hàng hét lên: “Vậy thì đừng trách chúng ta độc ác!”

Nói xong, quân Tần Vương lại bắt đầu một đợt tấn công mới!

Đằng sau trận địa, Trần An Tiệp mặc dù giành được thắng lợi, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm thắng lợi gì, ngược lại sắc mặt còn khó coi hơn so với sắc mặt hiện giờ của Kim Phi.

Bởi vì hắn ta đã nhận được tin tức, quân tiếp viện do Quan Hạ Nhi đã dẫn đầu đã vượt qua khu vực núi khó đi nhất, tiếp theo sẽ tiến vào một vùng hoang mạc rất dài.

Trong khu vực núi, người có thể ẩn nấp ở bất cứ nơi đâu, cũng thường chỉ có một con đường tiến về phía trước có thể đi, vô cùng thích hợp cho tử sĩ phục kích.

Mà khu vực hoang mạc đều là bình địa rộng mênh mông bát ngát, chưa nói đến việc tử sĩ không dễ dàng phục kích, mà còn khắp nơi đều là đường, chỉ cần phương hướng chính xác, đi lối nào đều được.

Tiếp theo muốn chặn đường thì sẽ không dễ dàng như vậy, quân cứu viện của Kim Phi sẽ sớm đến nơi.

Mặc dù sau khi vượt qua khu vực hoang mạc, vẫn phải lại đi một đoạn đường núi, hơn nữa đoạn đường núi này vô cùng khó đi, nếu hành quân trên mặt đất phải mất mấy ngày, nhưng nếu như đi bằng phi thuyền, khoảng cách của đoạn đường núi này cũng không phải là quá dài.

Lúc đầu thương hội Kim Xuyên thành lập một trạm cung cấp ở khu vực núi phía nam, trong khi trạm cung ứng phía bắc ở bên ngoài khu vực núi phía bắc mười mấy dặm.

Điều này cho thấy khả năng bay liên tục của phi thuyền, hoàn toàn có thể bay qua vùng núi này.

Nếu như bình thường, vượt qua hoang mạc này sẽ vô cùng khó khăn, bởi vì hàng trăm dặm liên tiếp đều không có bất kỳ nguồn nước nào, đại quân muốn tiến lên, nhất định phải mang theo rất nhiều nước uống.

Nhưng gần đây lại có tuyết rơi, mấy người Quan Hạ Nhi căn bản không cần lo lắng vấn đề thiếu nước uống.

Trần An Tiệp vừa ra lệnh cho quân Tần Vương tấn công điên cuồng vào các công sự của quân Thục, vừa chạy đến doanh trại của quân chinh chiến phía Nam, tìm Lý Lăng Duệ!

“Lục Vương gia, bao giờ thì chim ưng của ngài mới có thể đến?”

Vừa gặp mặt, Trần An Tiệp đã thúc giục: “Quân cứu viện của Kim Phi đã vượt qua trại chuẩn bị ngựa, chim ưng còn chưa tới nữa thì chúng ta sẽ không kịp mất!”

Trại chuẩn bị ngựa là một doanh trại quân đội cũ được xây dựng ở vị trí tiếp giáp giữa vùng núi và hoang mạc hơn một trăm năm trước, khi đến doanh trại quân đội này, thì có thể chuẩn bị ngựa phi nước đại về phương bắc.

Sau đó Đảng Hạng xâm lược phía nam, phá hủy doanh trại quân đội này, nhưng cái tên gọi này vẫn được luôn được giữ nguyên, chỗ này cũng trở thành một trong những điểm dừng nghỉ ngơi chính cho cuộc xâm lược phía nam của Đảng Hạng.

Sau khi vượt qua trại chuẩn bị ngựa, thì phải tiến vào trong khu vực núi, vượt qua khu vực núi, mới xem là tiến vào đất Tần.

Lý Lăng Duệ với tư cách là quan chỉ huy cuộc xâm lược phía nam, đương nhiên biết rõ vị trí của trại chuẩn bị ngựa, cũng hiểu rõ Trần An Tiệp vì cái gì mà lo lắng như vậy.

Đợi mội khi phi thuyền đến, bọn hắn sẽ không còn cơ hội trở mình!

Trước khi quân cứu viện của Quan Hạ Nhi đuổi đến, đây là cơ hội cuối cùng của bọn hắn!

“Thái tử điện hạ hãy yên tâm, ngày hôm qua ta vừa nhận được tin tức, chim ưng đã đến kênh Bạch Ngân, nhiều nhất năm ngày thì có thể đuổi tới!” Lý Lăng Duệ an ủi.

Trần An Tiệp giờ mới nhẹ nhõm một chút.

Năm ngày nữa, quân tiếp viện của Kim Phi sẽ không thể vượt qua khu vực hoang mạc.

Bọn họ vẫn còn kịp!

“Lục Vương gia, quân cứu viện của Kim Phi mang theo không ít phi thuyền, các ngài đưa tới bao nhiêu chim ưng?” Trần An Tiệp hỏi lại.

“Ngài đừng lo lắng, hoàng huynh biết nặng nhẹ, điều động từ các bộ lạc hơn trăm con chim ưng, hơn nữa hoàng huynh vẫn đang tiếp tục điều động, sau này sẽ đưa đến thêm nhiều chim ưng hơn!”

Lý Lăng Duệ trả lời: “Lần này không chỉ có chim ưng được đưa đến, mà còn có một nhóm người thuần hóa chim ưng, bọn họ sẽ giúp các ngài thuần hóa ra một loạt chim ưng.”

Advertisement
';
Advertisement