Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Bất kể là vì ý chí thật sự kiên định, hay là bị sốc đi nữa, thì sau khi Trương Lương xử lý xong lính đào ngũ, thì không còn binh lính nào dám đào ngũ nữa.

Nhưng thế tấn công của kẻ địch càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa không ngừng dù chỉ một chút.

Lúc này trận tuyến của quân Thục đã lui đến trung tâm kênh, không thể lui về sau được nữa.

Cũng may binh lính quân Thục có thể sống đến bây giờ đều có tinh nhuệ trong người, bất kể có trải qua sóng to gió lớn gì, nên nhất quyết bảo vệ trận tuyến cuối cùng dù cho có chết, cũng không lùi lại về sau nửa bước.

Lúc này vấn đề mới lại xuất hiện.

Mặc dù Trương Lương đã quản lý đạn dược từ mấy ngày trước rồi, nhưng thế tấn công của địch nhân rất mạnh, tiêu hao đạn dược vô cùng nghiêm trọng.

Đặc biệt là lựu đạn và lọ dầu hỏa, không còn nhiều dự trữ nữa.

Trương Lương không thể không giảm bớt cung ứng lựu đạn đập và lọ dầu hỏa, để máy bắn đá ném đá làm chủ, chỉ có tình huống khẩn cấp mới ném lựu đạn và lọ dầu hỏa.

Thứ không thiếu nhất ở kênh Hoàng Đồng chính là đá, chỉ là ném đá có lực sát thương không bằng lựu đạn và lọ dầu hỏa.

Gần đây Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ cũng cực kỳ chú ý quân Thục, bên Trương Lương vừa mới điều chỉnh chiến lược, hai người cũng hiểu lựu đạn và lọ dầu hỏa không còn nhiều nên rất phấn khích.

Đặc biệt là Trần An Tiệp, hắn phái người nhìn chằm chằm quân tiếp viện do Quan Hạ Nhi chỉ huy, nếu thấy động tĩnh gì mới sẽ báo cáo, nhiều lắm thì ba ngày nữa, bọn Quan Hạ Nhi sẽ đi ra khu vực hoang mạc.

Dựa theo tin tức mà Lý Lăng Duệ truyền đến, vì đội ngũ hộ tống chim ưng và người thuần hóa chim ưng gặp phải tuyết lở, bị ngăn chặn ở một ngọn núi sau tuyết, bây giờ đang tìm đường ra.

Trần An Tiệp vô cùng lo lắng chim ưng không thể tới trước Quan Hạ Nhi, đến lúc đó có mấy chiếc phi thuyền tấn công bọn họ thì dù bọn họ có bao nhiêu người cũng không đủ cho nó nổ!

Dù chim ưng tới và tiêu diệt được phi thuyền, thì bọn họ cũng đã bị chết nổ rồi, lấy cái gì để đánh với quân Thục nữa?

Bây giờ xem ra, có thể Kim Phi không thể chống cự được đến lúc viện quân chạy tới.

Quả nhiên, theo sự giảm bớt của lựu đạn và lọ dầu hỏa, sức chiến đấu hiện tại của quân Thục lập tức giảm xuống.

Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ không hẹn mà cùng nhau đưa lá chắn lớn đến tiền tuyến.

Do loại lá chắn này được làm chủ yếu bằng tấm ván vừa nặng vừa dày, bề mặt còn cài đặt tấm sắt, mỗi một tấm lá chắn lớn đều phải dùng sức của hai mươi người chui vào bên dưới mới có thể nhấc lên.

Loại đá bình thường mà đập lên thì rất khó đập phá được lá chắn lớn.

"Dùng dầu hỏa đốt bọn họ cho ta!"

Đại Tráng phụ trách chỉ huy tiền tuyến vội vàng hạ mệnh lệnh.

Đây cũng là biện pháp tốt nhất để ứng phó xe chiến và lá chắn lớn.

Sau khi lọ dầu hỏa bị phá, dầu hỏa bên trong sẽ chảy xuống theo tấm chắn, đốt chết địch nhân bên trong.

"Sư đoàn trưởng, dầu hỏa của chúng ta không còn nữa!"

Một đoàn trưởng có vẻ mặt như đưa tang nói: "Vốn dĩ lựu đạn và lọ dầu hỏa mà buổi sáng phát cho đã không có bao nhiêu, thế tấn công trước đó của bọn họ quá mạnh, nên đã dùng sạch hết rồi!"

"Bây giờ ta đi tìm dầu hỏa, trước khi ta trở về thì dùng cung nỏ hạng nặng, dùng đá to cho ta, nhất định không được để bọn họ đến gần công sự!"

Đại Tráng bàn giao một tiếng, rồi chạy về phía đoàn hậu cần.

Nhưng đến đoàn hậu cần mới biết, lựu đạn và lọ dầu hỏa trong kho cũng không có bao nhiêu, nếu cứ dùng bừa thì có thể không kiên trì nối một giờ đã dùng hết rồi.

Đại Tráng không cần đi xin phép Kim Phi và Trương Lương cũng biết, nhất định phải để chừa lại số lựu đạn và lọ dầu hỏa này, không thể dùng hết sạch được.

Không có cách nào, Đại Tráng chỉ có thể vội vàng trở lại tiền tuyến.

"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả máy bắn đá đều ném đá lớn, mục tiêu là mấy cái lá chắn lớn kia!"

Trước đó máy bắn đá toàn ném đá vụn là chủ yếu, bởi vì như vậy sức sát thương mới lớn nhất, đá bay theo lực ném của máy bắn đá từ trời cao rơi xuống, chỉ cần một viên lớn bằng quả trứng gà thôi là có thể đập chết một người.

Máy bắn đá hạng nặng có thể ném được mấy trăm hòn đá nhỏ to bằng quả trứng gà, một lần đập có thể đập được một mảng lớn.

Khi ném đá lớn, không chỉ hiệu suất kém, mà chất đá đầy lên cùng phiền phức.

Đá lớn quá nặng, một hòn đá có thể cần rất nhiều người có thể mang lên khuôn ném.

Đã tốn sức rồi, một lần cũng chỉ có thể đập chết một hai người mà thôi, không có lợi so với hòn đá nhỏ.

Nhưng bây giờ Đại Tráng lại không còn cách nào, hòn đá nhỏ đập phải lá chắn lớn chỉ như gãi ngứa cù lét, không có tí lợi nào.

Theo mệnh lệnh của truyền đạt ra của Đại Tráng, máy bắn đá có số thứ tự đầu rối rít đổi sang dùng đá lớn.

Đá lớn rơi xuống từ trời cao, dù có lá chắn lớn cũng không cản được, xem như tạm thời hóa giải một chút thế tấn công của địch nhân.

Nhưng Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp đã chuẩn bị khá lâu vì ngày này, đập vỡ một cái lá chắn lớn, phía sau sẽ xuất hiện cái thứ hai, vô tận vô số.

Trong phòng chỉ huy tác chiến bên bờ cửa đất trống, Trương Lương buông ống nhòm trong tay xuống, với bộ mặt đầy nghiêm trọng.

Yên lặng suy tư mấy phút, anh ta mở miệng nói: "Đi kêu cô nương Khánh Mộ Lam và Hầu Tử, Hàn Phong đến, sau đó đến bên chỗ tiên sinh xem thử, nếu Thiết Chùy không trực, cũng gọi hắn tới đây!"

Đội trưởng đội thân vệ trả lời một tiếng, rồi quay đầu đi.

Gần đây hai bên đã bắt đầu chiến đấu chính diện, lính trinh sát cũng không cần tiến hành trinh sát nữa, nên Hầu Tử và Hàn Phong lại khá rảnh.

Biết được Trương Lương tìm bọn họ, hai người vội vàng chạy tới.

Khánh Mộ Lam ở trong quân không đảm nhận chức vụ gì, tới nhanh còn hơn Hầu Tử.

Thiết Chùy tới muộn nhất.

Thật ra vừa rồi anh ta còn trực, nhưng anh ta mơ hồ đoán được nguyên nhân Trương Lương tìm mình nên vội tìm người thay canh ở cửa phòng thí nghiệm, còn mình thì vội vàng chạy tới.

Đến bên bờ đất trống, không cần Trương Lương nói chuyện, Thiết Chùy cũng biết mình đã đoán đúng.

Nhìn tiếp từ sườn núi, hai bên tiền tuyến nam bắc cũng thu hết vào tầm mắt.

Lúc này chiến trường đã hoàn toàn thành cối xay thịt, thi thể chất như núi, máu chảy thành sông.

Binh lính của Đảng Hạng và quân Tấn Vương mang theo một mặt tấm lá chắn lớn, giống như từng con từng con sâu giáp xác bò trên biển máu của núi thi thể.

Toàn bộ tình cảnh tựa như địa ngục tu la, Khánh Mộ Lam cũng không dám dùng ống nhòm để nhìn kỹ.

"Các vị cũng nhìn thấy, chúng ta không thể chống đỡ đến lúc Lão Trịnh đến cứu viện!"

Mặt Trương Lương mất bình tĩnh nói: "Tiên sinh phải rời đi! Mọi người đều biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Nghe thấy Trương Lương nói như vậy, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Đây là kế hoạch bọn họ đã sớm xây dựng.

Một khi không có cách nào thay đổi chiến sự, Khánh Mộ Lam và A Mai đem Kim Phi đi trước.

Hầu Tử và Hàn Phong sắp xếp lính trinh sát dẫn đường cho bọn họ, Thiết Chùy dẫn dắt đội thân vệ phụ trách vấn đề an toàn.

"Lương ca, huynh yên tâm đi, lộ trình rút lui đã được lên kế hoạch từ lâu rồi!"

Hầu Tử vừa nói vừa chỉ tây: "Ta đã chuẩn bị xong dây thừng ở bên kia vách đá, tiên sinh đi xuống từ bên kia, rồi thuận theo…"

Kết quả Hầu Tử còn chưa nói xong, đã bị Trương Lương cắt ngang: "Hầu Tử, ngươi không cần nói với ta chi tiết như vậy, mấy người các ngươi tự biết lộ trình rút lui là được, ngươi không nói với người ngoài đấy chứ?"

Anh ta hơi lo lắng sau khi trận tuyến bị công phá, kẻ địch bắt được người biết rõ tình hình, tiết lộ đường Kim Phi chạy thoát thân.

"Không có!" Hầu Tử vội lắc đầu đảm bảo nói: "Trừ Lão Hàn, ta chưa từng nói với bất kì người nào đâu?"

Advertisement
';
Advertisement