Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Chuyện này liên quan đến sự an toàn của tiên sinh, vậy nên không được có một chút lơ là, ngươi không được nói dối?”

Trương Lương lạnh lùng nhìn Hầu Tử.

“Lương ca, ta thề với huynh được không, ngoại trừ Lão Hàn, ta chưa từng nói cho ai biết về lộ trình rút lui cả!” Hầu Tử giơ tay lên thề.

Mặc dù bình thường Hầu Tử thích trêu chọc người khác, nhưng không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ.

Lúc này Trương Lương mới gật đầu, nhìn chăm chú vào đám người Khánh Mộ Lam: “Nếu mọi người đã biết mình cần phải làm gì, vậy thì hành động đi… Mọi người bảo trọng!”

“Lương ca, huynh cũng bảo trọng!”

Khánh Mộ Lam và đám người Hàn Phong cũng trịnh trọng đáp lễ Trương Lương.

Đưa Kim Phi rời đi là hoàn toàn không còn có cơ hội chiến thắng nữa, bất đắc dĩ mới phải đưa ra lựa chọn này.

Dựa theo kế hoạch, Trương Lương và đám người Đại Tráng ở lại tiếp tục chống cự.

Xét theo thế tiến công trước mắt của kẻ địch, trận địa có thể thất thủ bất cứ lúc nào. Đến lúc đó quân Thục còn chiến đấu ở đây sẽ có kết cục gì, không cần nói cũng biết.

Vì vậy lần gặp mặt này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của đám người Khánh Mộ Lam, Hàn Phong và Trương Lương.

Bọn họ cũng không còn gọi Trương Lương là Đại soái, mà gọi Trương Lương là Lương ca.

Nghe thấy cách xưng hô này, Trương Lương cũng mỉm cười, không khỏi nhớ lại lúc mọi người vừa mới quen biết.

Khi đó Kim Phi vừa trỗi dậy, tiêu cục Trấn Viễn còn chưa được thành lập, Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo đội đánh hổ ở trong làng thành lập một đội vận chuyển, giúp xưởng dệt vận chuyển những cuộn chỉ đã được dệt xong đến các huyện thành, rồi lại mang về mấy loại nguyên liệu như sợi đay về.

Lúc đó mọi người đều gọi Trương Lương là Lương ca.

Cùng với sự thay đổi của chức vụ, chức danh của Trương Lương cũng bắt đầu nhiều lên, không biết từ bao giờ, mọi người đã không còn gọi anh ta là Lương ca nữa, mà bắt đầu gọi là “Tổng giáo đầu”, “đoàn trưởng”, “sư đoàn trưởng”, “Trương soái”.

Bây giờ đột nhiên lại nghe thấy Hàn Phong và Hầu Tử gọi mình là Lương ca, Trương Lương cảm thấy rất thân thiết.

Nếu như có thể, Trương Lương thà rằng không làm Trương soái, mà làm một Lương ca.

Anh ta biết, Kim Phi cũng có suy nghĩ giống anh ta, không muốn làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương gì đó, cũng không muốn làm quốc sư, nhưng bọn họ lại không còn lựa chọn nào khác.

Đại Khang trước đây, cấp bậc đã hoàn toàn bén sâu rễ rồi, với tính cách của Kim Phi, y nhất định sẽ không cúi đầu trước tham quan và thổ phỉ.

Chỉ cần núi Thiết Quán có thổ phỉ, trong huyện phủ vẫn còn tham quan, thì bọn họ không thể nào mở nhà xưởng làm ăn một cách yên ổn được, sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột với đám người này.

Bởi vì tài nguyên của xã hội là có hạn, cho nên nếu Kim Phi muốn phát triển, muốn dẫn dắt người dân làng Tây Hà có được cuộc sống tốt hơn, thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người khác.

Cho nên bất kể Kim Phi đưa ra sự lựa chọn nào, đều sẽ phải đi đến bước đường trước mắt này.

Trương Lương không hối hận về điều này, chỉ là cảm thấy tiếc nuối.

Tiếc nuối không được nhìn thấy thái bình thịnh thế mà Kim Phi từng miêu tả.

Từ đầu đến cuối, Trương Lương đều tin tưởng Kim Phi nhất định có thể tạo ra được một thời đại hưng thịnh chân chính!

Đây cũng chính là lý do Trương Lương bằng lòng chinh chiến nam bắc cùng Kim Phi.

Hầu Tử liếc nhìn Đại Tráng và Trần Phượng Chí vẫn đang chỉ huy ở tiền tuyến, rồi khập khiễng rời đi.

Không biết là do trùng hợp, hay là vì phát giác ra điều gì, Đại Tráng sau khi truyền lệnh tác chiến xong, bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía sườn núi, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của đám người Hầu Tử đang rời đi.

“Bảo trọng!”

Đại Tráng cũng tham gia vào cuộc họp nhỏ lúc đó của Trương Lương nên biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Trong lòng âm thầm cáo biệt Hầu Tử, sau đó ánh mắt anh ta trở lên kiên nghi dứt khoát hơn cả lúc trước.

Anh ta quay đầu, lạnh giọng nói: “Thông báo cho đại đội 1 chuẩn bị sẵn sàng bom chớp sáng, trời tối sẽ hành động!”

Cho dù có chết, Đại Tráng cũng phải chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, cắn lấy một miếng thịt từ trong miệng của kẻ địch.

Trên sườn núi, đám người Khánh Mộ Lam đến nơi Kim Phi đang ở.

Từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Kim Phi vẫn luôn muốn làm ra súng trường, nhưng do bôn ba khắp nơi, căn bản không có thời gian để làm.

Sau khi đến kênh Hoàng Đồng, mặc dù chiến sự ở tiền tuyến ác liệt, nhưng Kim Phi thân là lãnh đạo, nên việc có thể làm lúc này đã không còn nhiều. Khi thời gian đã dư dả, y bắt đầu bắt tay vào việc chế tạo súng trường.

Cho dù toàn bộ đều phải dùng tay để làm ra, thì y cũng phải làm ra một khẩu súng trường trước đã.

Trước mắt kênh Hoàng Đồng vẫn còn một chiếc phi thuyền, là đợt oanh tạc núi Ô Đầu lần trước còn sót lại.

Chỉ cần có súng trường là có thể bắn được chim ưng, một chiếc phi thuyền này là đủ để Kim Phi lật lại tình thế rồi!

Cho nên gần đây phần lớn thời gian, Kim Phi đều ngâm mình vào chuyện này.

Lúc trước, phòng thí nghiệm tạm thời ở trong một hang động, ấm áp mà lại an toàn.

Nhưng không khí trong sơn động lưu thông không được tốt, mùi mồ hôi của người thợ, mùi thuốc nổ dùng để chế tạo đạn cho súng trường, và còn có một số mùi khác khiến đầu óc Kim Phi choáng váng, y bèn cho người xây một căn phòng bằng đá ở khu đất trống trong tiểu viện phía tây, dùng để thay thể phòng thí nghiệm tạm thời.

Khi mấy người Khánh Mộ Lam chạy đến, Kim Phi vẫn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, có hai nữ nhân viên hộ tống canh gác ở cửa.

Nghe thấy động tĩnh ở trong sân, Tả Phi Phi từ trong bếp chạy ra ngoài.

Thấy nhiều người tới cùng một lúc như vậy, đầu tiên Tả Phi Phi hơi sững sờ một chút, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Khánh Mộ Lam.

Dưới tình huống bình thường, Kim Phi sẽ cùng mọi người ăn nồi cơm lớn của ban nhà bếp. Nhưng y gần đây đang bận làm súng nên thường xuyên tăng ca muộn đến nửa đêm.

Tả Phi Phi bèn giao công việc lại cho phụ tá, gần đây đặc biệt ở nhà để chăm sóc cho Kim Phi.

Mặc dù tài nấu nướng của cô ấy không bằng Nhuận Nương, nhưng so với nồi cơm lớn của ban nhà bếp mà nói thì ngon hơn nhiều. Khánh Mộ Lam rảnh rỗi sẽ chạy đến để ăn trực, Tả Phi Phi cũng quen rồi.

Chỉ là không ngờ một mình Khánh Mộ Lam tới ăn chực cũng thôi đi, bây giờ còn dẫn theo cả người tới.

Một nồi canh thịt và một nồi cháo trắng trên bếp, căn bản là không đủ với mấy vua dạ dày như Hầu Tử này.

Vì vậy Tả Phi Phi lại trợn mắt nhìn Khánh Mộ Lam, cũng không nhắc đến việc ăn cơm của đám người Hầu Tử, mà nói: “Mọi người đến gian nhà chính ngồi trước đi, ta đi pha chút trà cho mọi người!”

Nhưng đám người Hầu Tử lại không nhúc nhích, Khánh Mộ Lam cũng có thái độ nghiêm túc khác với ngày thường, nói: “Phi Phi, chúng ta tới không phải là để ăn chực, mà là đến để tìm tiên sinh!”

“Tìm tiên sinh sao?” Tả Phi Phi cau mày hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện rồi sao?”

Khi Kim Phi làm việc trong phòng thí nghiệm, thường sẽ không gặp ai cả.

Đám người Khánh Mộ Lam và Hàn Phong đều biết điều này nên nếu không có chuyện lớn gì thì họ sẽ không đến tìm Kim Phi.

“Không phải phía trước xảy ra chuyện.” Khánh Mộ Lam muốn nói cho Tả Phi Phi biết sự thật, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng xua tay nói: “Phi Phi cô cũng đi thu dọn đồ đạc đi, trên đường ta sẽ nói cho cô nghe!”

“Nói trên đường sao?” Tả Phi Phi càng mơ hồ: “Chúng ta phải rời đi à? Sao ta lại không biết?”

“Phi Phi, cô đừng hỏi nữa, nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc đi, sắp không kịp nữa rồi!”

Khánh Mộ Lam giục Tả Phi Phi, đẩy cô ấy vào gian nhà chính.

Hầu Tử và Hàn Phong không để ý đến bọn họ, hai người cùng đi tới trước cửa căn phòng đá.

Nữ nhân viên hộ tống canh giữ cửa vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Thiết Chùy cũng đi theo phía sau, hơn nữa Hầu Tử và Hàn Phong cũng không phải là người ngoài, nếu bọn họ thực sự muốn hãm hại Kim Phi thì có rất nhiều cơ hội.

Vì vậy khi nữ nhân viên hộ tống nhìn thấy Hầu Tử và Hàn Phong thì không đẩy cửa, mà chỉ đứng ở trước cửa, cũng không quan tâm đến bọn họ.

Hầu Tử vừa định gọi Kim Phi ra thì lại nhìn thấy cửa phòng được mở ra từ bên trong.

Kim Phi đi ra, liếc qua Hầu Tử và Hàn Phong, lại nhìn Khánh Mộ Lam đang đẩy Tả Phi Phi vào trong phòng, mở miệng nói: “Mộ Lam, cô đừng giằng co nữa, ta sẽ không rời đi đâu!”

Advertisement
';
Advertisement