Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tương vương lao ra khỏi hầm an toàn, phát hiện ra bên ngoài cửa hầm chỉ có một đội Ngự Lâm Quân khiến ông ta rất phẫn nộ.

“Ngự Lâm Quân đâu hết rồi, mau kêu bọn chúng tới đây hộ tống trẫm ngay!”

“Bẩm bệ hạ, doanh trại của Ngự Lâm Quân đã bị phi thuyền ném bom xuống, chỉ sợ là không thể tới đây được nữa rồi ạ!”

Đại Thái giám đi theo phía sau thở hổn hển trả lời.

Đi ra khỏi hầm an toàn có một lối đi nhỏ, Tương vương còn chưa nhìn thấy được phi thuyền, nhưng nghe thấy Đại thái giám nói như vậy, ông ta nhanh chóng thoát ra khỏi đó, chạy đi xem doanh trại của Ngự Lâm Quân, nhìn thấy hai chiếc phi thuyền đang bay lơ lửng phía trên doanh trại, và những nhân viên hộ tống trên phi thuyền thì đang ném những quả lựu đạn và lọ dầu hỏa xuống dưới!

Ở phía sau vẫn còn chi chít những khinh khí cầu cũng đang bay về hướng doanh trại của Ngự Lâm Quân.

Tương vương lúc này mới ý thức được rằng những tiếng pháo nổ ban nãy thì ra là được truyền đến từ phía doanh trại của Ngự Lâm Quân!

“Ôi Ngự Lâm Quân của trẫm!”

Tương vương cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu vậy.

Vì để chống lại tiêu cục Trấn Viễn, Tương vương đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc để thành lập đội Ngự Lâm Quân.

Mỗi bộ giáp bạc trên người của Ngự Lâm Quân đều có giá hơn trăm lượng bạc, và ngoài tiêu cục Trấn Viễn ra thì những vũ khí của họ cũng đều thuộc hàng tốt nhất.

Kết quả là hao tổn bao nhiêu tâm sức tạo ra Ngự Lâm Quân, còn chưa đối đầu trực diện với tiêu cục Trấn Viễn thì đã chết hết rồi...

“Bệ hạ, chúng ta mau chóng chạy đi thôi, có một chiếc phi thuyền đang bay về phía hoàng cung kìa!”

Thấy Tương vương đang đứng đờ người ra, đại thái giám nhanh chóng chạy tới kéo ông ta đi.

Tương vương cuối cùng cũng định thần lại, lập tức dẫn theo đại thái giám chạy về phía hậu viện.

Đại thái giám sững sờ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Phi thuyền lúc này sắp bay tới hoàng cung rồi, bây giờ chạy ra cổng chính chẳng khác nào là tự chui đầu vào lưới, mà sân vườn phía sau hoàng cung có một cái cửa, thực phẩm thường ngày đều được những người nông dân và người bán thịt giao tới thông qua chiếc cửa này.

Tuy rằng chạy trốn từ cửa sau không hợp với thân phận của Tương vương, nhưng mà bây giờ làm gì có lo được nhiều đến thế, giữ được mạng sống là tốt rồi.

Thế nhưng khi chạy tới hậu viện, đại thái giám phát hiện Tương vương thế mà không đi cửa sau, mà lại đi về phía hậu cung.

Đại thái giám vừa thấy thế vội hỏi: “Bệ hạ, người đi về phía hậu cung làm gì vậy ạ?”

Vì để tránh có người làm nhiễu loạn chốn hậu cung nên nơi này chỉ có một cái cửa, ra vào đều thông qua cái cửa này, những chỗ khác thì đến cái lỗ chó cũng không có.

Nếu như phi thuyền chặn ở trước cửa hậu cung thì Tương vương ở bên trong sẽ bị chôn vùi đến chết.

“Đừng nhiều lời nữa, cứ việc theo trẫm!”

Tương vương không quay đầu mà lao thẳng vào hậu cung.

Đại thái giám giậm chân, chỉ có thể dắt đám nô tì chạy theo.

Ông ta vốn tưởng Tương vương quay lại là để dắt theo vị quý phi nào đó chạy theo, nhưng không ngờ Tương vương sau khi chạy đến hậu cung không hề quay đầu mà chạy thẳng về phía hậu hoa viên, cuối cùng là dừng trước mặt một hòn núi giả.

“Người đâu, nhanh bê tảng đá này dịch ra chỗ khác!”

Tương vương chỉ vào một tảng đá to rồi nói.

Mấy tên nô tài cũng nhanh chóng đi lên phía trước, hợp lực bê tảng đá dịch sang một bên.

Bọn họ sau đó phát hiện, bên dưới hòn đá thế mà lại đè lên một dây xích sắt.

Tương vương lại ra hiệu cho đám nô tài kéo sợi xích đó, sau đó đám người đại thái giám thấy ngọn núi giả đã dịch chuyển rồi, lộ ra một mật đạo tối tăm.

Đại thái giám không khỏi mở to hai mắt.

Từ khi ông ta bảy tám tuổi đã đi theo hầu hạ Tương vương, thậm chí còn lâu hơn bất kì phi tần hay người nào, nhưng ông ta từ đó đến giờ không hề biết rằng Tương vương có một mật đạo ở hậu viện .

Đại thái giám quan sát kỹ chiếc xích sắt đã bị rỉ sét một hồi, rồi lại nhìn qua những tấm gỗ đã bị mục nát gắn trên trường đá trong lối đi, thì ông ta biết được rằng mật đạo này không phải do Tương vương xây lên.

Quả thực đúng là như vậy, mật đạo này là do Tương vương tiền nhiệm xây lên, chuyên dùng để thoát thân, trừ trường hợp bất đắc dĩ thì không được động tới.

Lúc trước Kim Phi cho phi thuyền tới ném bom thành Tương vương thì ông ta không dùng mật đạo này mà trốn ra từ cổng thành.

Nhưng hoàng cung đều đã bị phi thuyền phong tỏa, không thể đi ra từ cổng thành, giờ Tương vương chỉ có thể thoát ra bằng một lối đi bí mật.

Nhưng xem ra bây giờ, mật đạo đã hoàn toàn bị lộ rồi.

Tương vương đứng trước cửa mật đạo, quay đầu nhìn lại hoàng cung với ánh mắt đầy phức tạp.

Ông ta biết, chuyến đi lần này của ông ta sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.

Nhìn thấy phi thuyền đã bay tới cửa hoàng cung, Tương vương thở dài một hơi, dẫn theo đại thái giám và đám nô tài chui vào trong mật đạo.

Một người nô tài thắp lên đuốc lửa, đám người Tương vương cũng dựa vào ánh sáng của ngọn lửa mà đi hơn trăm mét thì dừng lại.

Tương vương mò mẫm bức tường đá một lúc, tìm thấy được một chiếc cửa nhỏ, bên trong hiện ra một chiếc cần gạt.

Tương vương hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho nô tài tiến lên phía trước kéo cái cần gạt xuống.

Đùng một tiếng!

Vô số mảnh đá vụn rơi xuống, che lấp kín năm mươi mét đoạn đường vừa đi.

Xem ra bây giờ, cho dù đám nhân viên hộ tống có phát hiện ra lối đi, thì cũng rất khó để dọn sạch đống đá vụn trong một khoảng thời gian và đuổi đến được chỗ bọn họ.

Mật đạo này rất dài, Tương vương cùng đám người đại thái giám đi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy được chút ánh sáng le lói từ lối ra.

Mật đạo này có thể coi là một trong những bí mật lớn nhất của Tương vương, tất nhiên càng ít người biết thì càng tốt.

Vì để không bị phát hiện, bên ngoài lối ra không có binh lính canh gác, mà được đặt trong một sân viện nhỏ không được để mắt tới.

Chủ nhân của cái viện nhỏ này là một trong những tử sĩ mà Tương vương tin tưởng nhất, lối ra của mật đạo chính là ở dưới gầm giường của người tử sĩ.

Sân viện nhỏ này cách phía Tây tường thành Tương vương không xa, phi thuyền và khinh khí cầu vừa xuất hiện thì tử sĩ đã phát hiện ra rồi.

Biết được Tương vương sẽ rất khó để có thể thoát ra từ cổng thành nên tử sĩ nhanh chóng chạy về, lẳng lặng mà đứng chờ bên mép giường.

Một lúc sau, tử sĩ nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong mật đạo, lập tức dọn dẹp hết đống chăn ga gối đệm trên giường đi, sau đó nắm chặt chiếc trường đao đứng đợi ở một bên.

Nếu như người trong mật đạo bước ra không phải là Tương vương thì hắn sẽ dùng một đao xử gọn kẻ đó.

Lại đợi thêm mấy phút thì ván giường đã bị ai đó hất tung ra rồi.

“Giáp Thất, là trẫm!”

Tiếng của Tương vương vọng ra từ trong mật đạo, sau đó ném ra nửa miếng lệnh bài.

Người tử sĩ đã nhiều năm không gặp Tương vương rồi, cũng không nhớ nổi được giọng nói của ông ta, nhưng chỉ có mình Tương vương là biết được mật danh của ông ta là Giáp Thất.

Vì vậy nên tử sĩ lúc này có thể xác thực được, người bên trong chính là Tương vương.

Nhưng hắn vẫn lấy ra miếng lệnh bài trong ngực, ghép lại với nửa miếng còn lại trên mặt đất.

Phần bị nứt của hai miếng lệnh bài khớp với nhau thành một.

Tử sĩ nhanh chóng ném con đao đi, quỳ xuống đất mà hô lớn: “Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Trong mật đạo truyền đến tiếng bước chân, nhưng người đi lên không phải Tương vương mà là mấy người nô tài.

Sau khi đám người nô tài đi lên, lập tức kiểm tra phòng ngủ và sân vườn một lượt.

Đợi đến khi đám nô tài xác nhận an toàn xong thì Tương vương mới bước từ trong mật đạo ra.

Tử sĩ từ đầu đến cuối đều quỳ dưới đất, cũng không dám ngẩng đầu lên.

“Giáp Thất, những năm này ngươi chịu cực khổ rồi, từ nay ngươi hãy đi theo trẫm!”

Tương vương liếc qua người tử sĩ, chậm rãi nói.

“Vâng!” tử sĩ đứng thẳng người lên nói: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị sẵn y phục rồi, vẫn xin bệ hạ chịu chút ấm ức mà mặc vào ạ.”

Tương vương thở dài một hơi nói: “Đưa lại đây đi!”

Nếu đã là chạy trốn thì không thể mặc lên long bào hay quần áo của Ngự Lâm Quân được.

Tử sĩ nhanh chóng đứng dậy, lôi ra từ trong mật đạo một chiếc rương.

Advertisement
';
Advertisement