Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đoàn người thay xong quần áo xong, Tương vương đóng giả thành một thương gia, những người khác thì giả trang thành hộ vệ và nô tài.

Tương vương bước vào trong sân, quay đầu lại nhìn vương thành một cái, ánh mắt phức tạp.

Nếu như tiêu cục Trấn Viễn đã có cách đối phó với chim ưng, chắc chắn sẽ không chỉ dùng ở chỗ này của ông ta.

Mặc dù bây giờ ông ta vẫn chưa nhận được tin tức từ kênh Hoàng Đồng, nhưng Tương vương đã có thể đoán được kết quả.

Mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng Tương vương vẫn phải thừa nhận, thế trận của Kim Phi và Cửu công chúa đã thành công, vừa thoát khỏi sự trói buộc của chim ưng, lại đã không còn ai có thể ngăn cản sự trỗi dậy của Xuyên Thục.

Điều này cũng có nghĩa là ông ta có thể phải dành cả phần đời còn lại của mình sống trong cảnh trốn chạy.

"Đi thôi!"

Tương vương thở dài một tiếng, ra hiệu cho tử sĩ ở phía trước dẫn đường.

Ban đầu khi chọn đặt lối ra của mật đạo ở chỗ này, thì đã cân nhắc trước đường lui.

Thành Tương Vương được xây dựng dọc theo núi, phía sau cái sân chính là một ngọn núi nhỏ, vượt qua ngọn núi nhỏ này, phía sau chính là những dãy núi kéo dài bất tận.

Cái sân nằm ở phía tây bắc bên ngoài thành Tương Vương, mặc dù cách tường thành phía Tây không xa, nhưng cũng cách xa cổng thành tây và cổng thành bắc, bình thường rất ít người tới chỗ này, lính canh trên tường thành đôi khi sẽ hét vài tiếng xuống dưới.

Hiện tại ngay cả lính canh thành cũng đã chạy trốn, trên tường thành trống không, không có lấy một bóng người.

Những nô tài đi theo sau Tương vương đều là những tâm phúc tuyệt đối trung thành với hắn, lại rời đi bằng mật đạo, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bị người khác theo dõi.

Chỉ cần vào bên trong dãy núi, Kim Phi mặc dù có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng đừng hòng tìm được ông ta ở trong dãy núi mênh mông.

Đoàn người do tử sĩ dẫn đầu, đi từ sân vào trong ngọn núi nhỏ.

Đi men theo con đường núi chật hẹp vài trăm mét, trước mặt xuất hiện một cánh rừng.

“Bệ hạ, vượt qua cánh rừng này, chính là sông Bạch Liên, ta đã chuẩn bị thuyền đánh cá, bệ hạ có thể đi thuyền đến núi Lang Đầu.”

Tử sĩ ở phía trước dẫn đường.

Tần vương đã chuẩn bị trước đường lui ở trong núi, Tương vương đương nhiên cũng chuẩn bị.

Núi Lang Đầu chính là một trong những đường lui mà ông ta đã chuẩn bị, vật tư tích trữ bên trong còn nhiều hơn so với Tần vương.

Đoàn người do tử sĩ dẫn đầu đi xuyên qua cánh rừng, nhìn thấy một con sông nhỏ, ngay bờ sông buộc một chiếc thuyền đánh cá.

Đất Tương thành có rất nhiều sông hồ, rất nhiều người dân trong nhà đều có thuyền đánh cá, lúc nhàn rỗi sẽ đi đánh cá tăng thêm thu nhập trong nhà.

Tuy nhiên thuyền đánh cá của người dân thường chủ yếu đều là bè gỗ, Tương vương vỗn dĩ tưởng rằng cái thuyền đánh cá tử sĩ chuẩn bị là loại thuyền nhỏ này, nhưng cái thuyền đánh cá trước mặt lại dài bảy tám mét, đối với người dân bình thường ở đất Tương thành, nó được coi là một chiếc thuyền đánh cá rất lớn, đủ để chở cả đoàn người của Tương vương.

Tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân đi đầu tiên kiểm tra chiếc thuyền một lần, sau đó xác nhận không có nguy hiểm gì, bây giờ mới cúi người nói với Tương vương: “Bệ hạ, mời!”

Tương vương gật đầu, lên thuyền.

Trong khoang thuyền chất đống lưới đánh cá, còn toả ra mùi cá tanh nồng nặc.

“Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân không biết hôm nay bệ hạ sẽ đến, nên không dọn dẹp trước khoang thuyền, làm bệ hạ chịu ấm ức!”

Tử sĩ vừa kéo lưới đánh cá ra bên ngoài, vừa giải thích.

“Không sao, trẫm không phải là loại người yếu ớt, huống hồ bây giờ là thời kỳ đặc thù, đâu để ý nhiều như vậy!”

Tương vương vẫy tay, khen ngợi: “Ngươi làm rất tốt!”

Nói xong, lại nháy mắt ra hiệu với đại thái giám.

Đại thái giám ngầm hiểu, rút một từ trong áo ra một hạt đậu vàng, đưa cho tử sĩ.

"Cảm tạ bệ hạ ban thưởng!"

Ở thời đại phong kiến, phần thưởng của quân vương không thể tùy tiện từ chối, tử sĩ nhanh chóng đặt lưới đánh cá xuống, quỳ xuống sàn, giờ hai tay lên đầu, nhận lấy hạt đậu vàng.

Dập đầu cúi lạy Tương vương một lạy, sau đó lại ôm lưới đánh cá đi ra khỏi khoang thuyền.

Tương vương liếc nhìn cái ghế bên cạnh, cũng không ngồi xuống.

Đại thái giám thấy vậy, nhanh chóng ngồi xổm xuổng, lấy ống tay áo lau mạnh cái ghế.

Đợi sau khi đại thái giám đứng lên, Tương vương mới ngồi xuống.

“Mọi người cũng lên thuyền đi, chú ý một chút, đừng để phi thuyền nhìn thấy!”

Tiểu đội trưởng Ngự Lâm quân nói với cấp dưới.

Kỳ thực, khoảng cách theo đường chim bay từ chỗ này đến Tương vương thành chỉ có một hai dặm, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng phi thuyền, điều này cũng biểu thị rằng từ trên phi thuyền cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

May mà, chiếc thuyền đánh cá đang đậu ở bìa rừng, chỗ lên thuyền bị rừng cây che lại, hơn nữa xung quanh có không ít thuyền đánh cá đang đậu, sự chú ý của phi thuyền đều đặt ở vụ ném bom oanh tạc Ngự Lâm Quân, căn bản không để ý đến bọn họ.

Các binh sĩ Ngự Lâm Quân đều khom lung lên thuyền, sau đó chui vào khoang thuyền.

Trên boong chỉ còn lại hai người tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân và tử sĩ.

“Lái thuyền đi!” Tiểu đội trưởng gật đầu với tử sĩ, tử sĩ nhảy lên trên bờ, tháo sợi dây buộc trên thân cây.

Sau đó lại nhảy trở lại thuyền một lần nữa, nhặt cái sào trúc lên đẩy một cái, con thuyền thuận đà chầm chậm rời đi.

Tiểu đội trưởng nhìn rừng cây không ngừng lùi về xa, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vụ đánh bom ở trong thành Tương Vương vẫn chưa dừng lại, tiếng nổ liên tục truyền đến, nếu như ở lại trong thành, chỉ có một con đường chết.

Bất kể sau này như thế nào, ít nhất hiện tại bọn ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm.

Tiểu đội trưởng thu ánh mắt về, đang định bước vào khoang thuyền, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét.

Tiểu đội trưởng vô thức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, thật đáng tiếc không nhìn thấy gì, cảm thấy bản thân giống như là bị con bò điên cuồng chạy băng băng đâm vào người vậy, bay thẳng ra ngoài.

Sau đó, một cơn đau nhói truyền từ ngực và lưng tới.

Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên ngực mình không biết từ lúc nào lại có một cái lỗ lớn

Đợi đến khi rơi xuống nước, tiểu đội trưởng mới nhận ra mình đã bị trúng tên, hơn nữa đây lại là một mũi tên nỏ!

“Có mai phục!”

Tiểu đội trưởng lẩm bẩm một tiếng, sau đó ý thức chìm vào trong bóng tối.

Nói ra thì có vẻ chậm, nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh.

Từ lúc mũi tên xuất hiện đến lúc tiểu đội trưởng rơi xuống nước, tổng cộng không quá mấy giây mà thôi.

“Có mai phục!” Sắc mặt đại thái giám thay đổi lớn, vừa lấy thân mình bảo vệ Tương vương, vừa hô hoán: “Bảo vệ bệ hạ!”

Các binh lính Ngự Lâm quân trong khoang thuyền lập tức chia thành hai đội, một đội xông lên bao quanh Tương vương và đại thái giám, một đội khác canh giữ lối vào khoang thuyền.

Trên boong, tử sĩ cúi người ẩn nấp bên dưới mạn thuyền, hai mắt gắt gao nhìn khu rừng bên trái bờ.

Thực ra vừa rồi còn có một mũi tên bắn về phía hắn, chỉ có điều hắn ta vừa hay đang nhìn về hướng mũi tên bay đến, cộng thêm tốc độ phản ứng nhanh, lăn tại chỗ một vòng tránh được mũi tên.

“Trần Bái Quân, ta biết ngươi đang ở trên thuyền, đừng trốn tránh, đi ra đi!”

Trong rừng cây truyền ra tiếng hét lạnh lùng, sau đó mười mấy nhân viên hộ tống từ trong rừng cây đi ra, trong tay đều cầm súng kíp.

“Có kẻ bán đứng bệ hạ!”

Đại thái giám quay đầu nhìn tử sĩ.

Những Ngự Lâm Quân khác cũng như vậy.

Từ cách cải trang và giọng điệu của các nhân viên hộ tống có thể đoán ra, đội nhân viên hộ tống này đã mai phục ở đây từ sớm, chỉ còn đợi Tương vương.

Bọn họ đã theo Tương vương ngay khi phi thuyền xuất hiện, không dừng lại một khắc, hơn nữa bọn họ căn bản không biết sự tồn tại của mật đạo, cho dù bọn họ muốn bán đứng Tương vương cũng không có cơ hội.

Chỉ có tử sĩ mới biết sự tồn tại của mật đạo, hơn nữa vừa rồi tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân lại bị nỏ bắn chết, nhưng hắn ta vẫn sống sót.

Mấy người Đại thái giám cho rằng, tử sĩ đã thông đồng với nhân viên hộ tống.

“Tại sao ngươi bán đứng trẫm?”

Tương vương nghiến răng nhìn tử sĩ.

Nhưng tử sĩ vẻ mặt oan ức nói: “Bệ hạ, tiểu nhân không hề bán đứng ngài!”

Advertisement
';
Advertisement