Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tốt xấu gì Tần vương cũng chỉ kêu gào đôi câu, đến phiên Trần An Tiệp, vị thái tử đất Tần này lại càng kém hơn cha mình, hắn bị dọa đến mức vừa khóc vừa thét gào, nhưng cuối cùng cũng không chạy thoải khói trát đao.

Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, vách đá khắc tên liệt sĩ cũng bị dính không ít máu lên trên.

“Các huynh đệ, ta biết chưa bắt được Lý Lăng Duệ, các ngươi hãy chờ thêm một chút, nhất định có một ngày, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ Đảng Hạng, báo thù cho các vị!”

Kim Phi bưng một chén rượu đổ xuống đất: “Các vị, yên nghỉ đi! Muôn dân sẽ không quên công ơn của các vị!”

“Các huynh đệ, hãy an nghỉ đi!”

Trương Lương cũng rưới xuống một chén rượu: “Tiêu cục sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của các ngươi!”

Đoàng đoàng đoàng !

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, lễ truy điệu đã hoàn toàn kết thúc.

Sau khi đi từ khu nghĩa trang về, Quan Hạ Nhi trở lại phòng nhỏ của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Họ cần phải trở về rồi.

Trong phòng chỉ huy tác chiến, Trương Lương đang ở đây sắp xếp công việc.

Mặc dù đã hết chiến đấu, nhưng sau khi quân đội rút khỏi, cần giữ lại một số nhân viên hộ tống để họ xử lý các công việc còn lại của khu nghĩa trang, và chăm sóc người bị thương.

Kim Phi phụ trách định hướng chiến lược, rất ít khi tham dự vào mấy công việc cụ thể thường ngày.

Lần này cũng giống như vậy, sau khi quay về từ khu nghĩa trang, Kim Phi chưa tới phòng chỉ huy họp ngay, y về nhà đá trước, thu dọn bản vẽ và thiết bị thí nghiệm của mình.

Chu trình chế tạo đạn pháo cũng không phức tạp, qua vài ngày huấn luyện, Kim Phi đã đào tạo ra một đám trợ thủ.

Những trợ thủ chế tạo đạn pháo đã đạt đến tiêu chuẩn Kim Phi đưa ra, tốc độ nhanh hơn nhiều so với một mình y làm, A Quyên cũng không cần lo lắng vấn đề đạn nữa.

Khoảng thời gian trước Kim Phi đã viết thư gửi về, ra lệnh cho Mãn Thương chuẩn bị dây chuyền sản xuất mới.

Chờ sau khi y về, bèn có thể bắt tay vào công tác chế tạo súng trường nạp sau ngay.

Ngày thứ hai ăn sáng xong, đội quân bắt đầu trở về.

Kim Phi vốn muốn ngồi phi thuyền, vậy thì tốc độ đi về sẽ nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng lại bị Quan Hạ Nhi và Trương Lương ngăn cản.

Mặc dù nói dạo này không nhìn thấy chim ưng, nhưng không ai dám bảo đảm không có gián điệp Đảng Hạng đang núp trong bóng tối.

Mặc dù phi thuyền và dù nhảy đều do Kim Phi chế tạo ra, nhưng Kim Phi chưa có lần nào thử nhảy dù, ngộ nhỡ bị chim ưng tấn công giữa đường, hoặc chim ưng lại tấn công tất cả số phi thuyền hiện tại của Kim Phi, thế thì quá nguy hiểm.

Chiến dịch kênh Hoàng Đồng nguy hiểm và đáng sợ như thế Kim Phi còn vượt qua được, nếu y chết trên đường trở về, thế thì oan uổng biết bao!

Kim Phi thấy thái độ kiên quyết của đám người Quan Hạ Nhi, cũng không nằng nặc đòi ngồi phi thuyền nữa, đồng ý đi xe ngựa về.

“Đông Đông, muội cũng lên đây ngồi đi!”

Quan Hạ Nhi vén rèm xe, nhìn Đường Đông Đông nói.

“Không cần đâu.” Đường Đông Đông đang ngồi trên lưng ngựa lắc đầu: “Ngồi trong xe khó chịu lắm, ta cưỡi ngựa là được!”

Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn, thấy Kim Phi vẫn cắm cúi nhìn bản vẽ, đầu cũng không thèm ngẩng lên, không khỏi thở dài.

Đường Đông Đông là người chuyển đến nhà Kim Phi sớm nhất, lúc đó mọi người trong làng đều cho là, cô ấy sẽ là tiểu thiếp đầu tiên của Kim Phi, nhưng hai người cứ né tránh vấn đề ý, mãi đến khi Cửu công chúa ban hôn, mời xác lập quan hệ.

Quan Hạ Nhi vốn cho rằng, sau khi được ban hôn, hai người có thể đàng hoàng ở chung.

Ví dụ như Tả Phi Phi, đến kênh Hoàng Đồng, bèn tự giác ở chung với Kim Phi.

Ai ngờ sau khi Đường Đông Đông đến kênh Hoàng Đồng, cũng không vào phòng của Kim Phi ngủ, mà lại tới căn hầm của binh lính nữ, cô ấy lấy lý do lần đầu tiên dẫn binh, muốn sống cùng với binh lính nữ, vậy mới làm quen với việc quân nhanh được.

Lý do này quá hợp tình hợp lý, cho dù Quan Hạ Nhi không vui, cũng chẳng thể đến doanh trại binh lính nữ kéo Đường Đông Đông ra ngoài được.

Vốn muốn để Kim Phi và Đường Đông Đông cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa trên đường về, kết quả lại bị Đường Đông Đông từ chối.

Quan Hạ Nhi biết Kim Phi và Đường Đông Đông lại quen tật xấu rồi, nhưng cũng chẳng biết làm sao.

Cô hạ rèm cửa xuống, tức xì khói nói: “Dù sao Vũ Dương cũng đã ban hôn, ta xem hai người còn có thể không nghe theo đến lúc nào!”

.........

Bên ngoài vương thành Đảng Hạng.

Một đoàn người băng qua gió tuyết, đi tới cửa thành Nam.

Lý Lăng Duệ mặc một chiếc áo da dê cũ nát, đi giữa đoàn người.

Lục hoàng tử hăng hái khi xưa của Đảng Hạng, lúc này đói đến mức chỉ còn da bọc xương, cuốn người trong một chiếc áo da dê cũ nát, bước mỗi bước vô cùng khó khăn.

Mặc dù đã là tháng hai, nhưng khắp nơi trong Đảng Hạng đều bị tuyết bao phủ, có khi đi mấy ngày trời cũng không gặp được một bóng người.

Lúc mới chạy khỏi kênh Hoàng Đồng, bọn họ còn có thể tìm được căn cứ bí mật của Đảng Hạng, nhận một ít đồ tiếp tế, còn tìm được hai con ngựa chiến ở căn cứ điểm thứ hai, dùng chúng để vận chuyển vật liệu.

Nhưng tuyết trên thảo nguyên quá lớn, quay đầu nhìn lại, trước sau đều là một mảnh tuyết trắng mênh mông, ngay cả những người sống ở thảo nguyên ngay từ khi còn nhỏ như bọn họ, cũng bị mất phương hướng, không tìm được điểm tiếp tế nữa.

Thời tiết quá lạnh, ngựa chiến lại không có áo tránh gió, vừa đi được mấy ngày đã bị chết cóng.

Bọn họ chỉ có thể vác theo đồ tiếp tế, dùng hai chân đi bộ về.

Thời điểm khi bọn họ chạy trốn khỏi kênh Hoàng Đồng, bọn họ chỉ còn khoảng hơn ba mươi người, nhưng lặn lội trong gió tuyết hơn một tháng, đã có mười mấy người trong số đó bị chết rét chết đói.

Mặc dù vương thành Đảng Hạng không ra lệnh đóng cửa thành, nhưng tuyết lớn khắp nơi, bình thường vốn không có nhiều người ra vào thành.

Binh lính canh giữ cổng thành đã nhìn thấy bọn họ từ xa, nhưng bọn họ không có ống nhòm, nên không nhận ra Lục hoàng tử dẫn quân chinh chiến phía Nam đã trở lại.

Hoàng đế ca ca của Lý Lăng Duệ đã biết chuyện thất bại ở kênh Hoàng Đồng rồi, nhưng không dám tiết lộ ra bên ngoài.

Bởi vì Đảng Hạng dốc hết sức mạnh quốc gia mới phát động được cuộc chinh chiến phía Nam này, nếu để dân chúng biết cuộc chiến này đã thất bại, lòng dân vốn đã không vững, e rằng sẽ tiêu tan mất.

Thế là Lý Lăng Hiên phong tỏa tin tức, còn phái một tên thái giám đứng chờ ở của thành Nam, một khi phát hiện Lý Lăng Duệ và những quân chinh chiến phía Nam khác trở lại, nhất định không được để họ tiếp xúc với dân chúng trong thành, dùng xe ngựa đón họ đi ngay.

Nhưng thái giám đứng ở cửa thành Nam chờ hết ngày này qua ngày khác, mãi vẫn chưa thấy Lý Lăng Duệ về, thái giám cũng phải thả lỏng.

Sau khi dặn dò binh lính canh giữ cổng thành quan sát hộ hắn, mình thì chạy đến tháp canh ngồi sưởi cho ấm.

Biết được có người từ phương Nam tới, thái giám vội chạy ra.

Lúc này bọn Lý Lăng Duệ đã cách cửa thành không xa, thái giám híp mắt nhìn, người vừa tới không phải là Lý Lăng Duệ thì còn ai?

Thái giám vội vã đi gọi xe ngựa, đón đám người Lý Lăng Duệ đi.

Chỉ là thái giám tới quá muộn, vẫn có binh lính canh giữ cổng thành nhận ra Lý Lăng Duệ.

“Lão Ngụy, hình như vừa nãy ta nhìn thấy Lục hoàng tử?”

“Không thể nào, Lục hoàng tử dẫn quân chinh chiến phía Nam đi đánh Đại Khang rồi, ngươi nhìn lầm rồi chăng?”

“Hồi ấy Lục hoàng tử vào Tả Lang Vệ rèn luyện, ta ở cùng lều với hắn tận mấy tháng mà, sao mà nhận sai được?”

“Ta cũng nhìn thấy!”

“Không thể nào, Lục hoàng tử đi chinh chiến phía Nam rồi mà, sao chỉ có mấy người này quay về? Lại còn nhếch nhác như thế này?”

“Liệu có phải cuộc chính chiến phía Nam thất bại rồi không?”

“Ta nghe nói quân chính chiến phía Nam có mấy trăm nghìn ngươi cơ, cho dù là bại đi nữa, nhưng làm gì chỉ có mấy người trở về như này chứ?”

“Lão Ngụy, không phải ca của ngươi làm chức quan nhỏ trong hoàng cung sao? Ngươi đi hỏi thử anh ngươi xem nào!”

Advertisement
';
Advertisement