Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mấy chiếc xe ngựa chở nhóm Lý Lăng Duệ chậm rãi tiến vào vương thành, sau đó theo tuyến đường chính đi thẳng về phía bắc.

Bánh xe đè lên tuyết vang lên tiếng rào rạo.

Trong xe có lò sưởi, rèm cửa được làm bằng vải bông dày dặn, vô cùng ấm áp.

Bôn ba trong gió tuyết hơn một tháng, màn trời chiếu đất, Lý Lăng Duệ vừa đói vừa mệt lại lạnh, nếu lại đi thêm mấy ngày nữa, nói không chừng Lý Lăng Duệ sẽ kiệt sức chết giữa đường.

Lý Lăng Duệ không khỏi thả lỏng mà nằm xoài ra, nhắm mắt lại, vừa nghỉ ngơi, vừa tự hỏi chốc nữa thấy Lý Lăng Hiên thì phải ứng đối như thế nào.

Xe ngựa đi hơn hai mươi phút mới dừng lại.

Thái giám vén rèm nhìn ra ngoài: “Điện hạ, tới rồi!”

Lý Lăng Duệ cho rằng xe ngựa kéo hắn về cung, nhưng khi xuống xe, hắn mới phát hiện trước mắt mình không phải hoàng cung, mà là một khoảng sân xa lạ.

“Chẳng lẽ hoàng huynh muốn cầm tù ta?”

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lý Lăng Duệ.

Lần này chinh chiến phía Nam thảm bại mà về, hắn làm tổng chỉ huy hiển nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.

Lý Lăng Hiên có muốn chém hắn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng sau đó Lý Lăng Duệ lại cảm thấy hình như không phải như vậy.

Nếu Lý Lăng Hiên muốn cầm tù hắn, chắc chắn sẽ phái người áp giải.

Nhưng tới đón hắn chỉ có một thái giám và mấy mã phu, chẳng có đến một binh lính, khoảng sân trước mắt cũng im lìm, hình như không hề có mai phục.

“Đây là đâu?” Lý Lăng Duệ nhíu mày hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ, nơi này là phố Đinh Tam, phường Hùng Lộc.” Thái giám trả lời.

Đảng Hạng đã từng là nước chư hầu của Đại Khang, chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Đại Khang, bộ phân chia khu vực trong vương thành Đảng Hạng cũng phỏng theo kinh thành Đại Khang, được chia thành các ô vuông nhỏ và được đặt tên theo dạng phường XX.

Phường Hùng Lộc cách hoàng cung không xa, chỉ cách một con phố, rất nhiều đại thần Đảng Hạng đều ở nơi này.

“Ngươi không dẫn bổn vương đi gặp hoàng huynh, tới nơi này làm gì?” Lý Lăng Duệ hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ, bệ hạ lệnh cho tiểu nhân đưa điện hạ tới nơi này.” Thái giám khom người trả lời: “Về phần tại sao bệ hạ lại làm như vậy, tiểu nhân không biết!”

“Bổn vương biết rồi!” Lý Lăng Duệ gật đầu, nhìn quanh bốn phía.

Khoảnh sân không nhỏ, mấy chiếc xe ngựa đậu ở giữa sân nhưng không hề chật chội chút nào.

“Điện hạ, nơi này là sân sau, chỗ của ngài là ở sân giữa.”

Thái giám vừa dẫn đường, vừa giới thiệu sân.

Nhưng Lý Lăng Duệ hoàn toàn không thèm để ý, hắn chỉ muốn mau chóng được gặp Lý Lăng Hiên.

Đang hỏi thái giám tình hình của Lý Lăng Hiên thì phát hiện thái giám dừng lại, sau đó quỳ xuống đất.

Lý Lăng Duệ ngẩng đầu, phát hiện đứng dưới mái hiên phòng ngủ chính là hoàng đế mới của Đảng Hạng Lý Lăng Hiên.

“Tội thần Lý Lăng Duệ bái kiến hoàng huynh!”

Lý Lăng Duệ không để ý tuyết đọng trên mặt đất, quỳ phịch xuống đất, lấy đầu chạm đất: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Vào đi!” Lý Lăng Hiên lạnh lùng liếc nhìn Lý Lăng Duệ, xoay người đi vào trong nhà.

Lý Lăng Duệ bò dậy từ trên mặt đất, đi theo vào nhà.

Sau khi vào nhà, Lý Lăng Duệ lại quỳ rạp xuống đất: “Hoàng huynh, chinh chiến phía Nam thất bại, xin hoàng huynh trách phạt…”

“Nếu trách phạt ngươi có tác dụng thì trẫm đã băm xác ngươi thành trăm mảnh từ lâu rồi!”

Lý Lăng Duệ còn chưa nói xong, đã bị Lý Lăng Hiên cắt ngang: “Lý Lăng Duệ ơi Lý Lăng Duệ, trẫm cho mấy chục vạn đại quân, kết quả ngươi còn chẳng đánh lại mấy vạn quân Thục, còn bị Khánh Hoài phá hỏng đường lui, đầu ngươi bị nhét cứt ngựa hay gì, cửa Đồng Tiền quan trọng như vậy, vì sao không phái trọng binh gác? Vì sao không phái người tuần tra phương bắc?”

“Hoàng huynh, huynh đã biết hết?” Lý Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn Lý Lăng Hiên, có chút kinh ngạc.

Lúc trước quân Thiết Lâm bất ngờ xuất hiện, trại nuôi chim bồ câu đã trở thành mục tiêu ném bom trọng điểm của quân Thiết Lâm, trước khi Lý Lăng Duệ truyền tin cho Lý Lăng Hiên, trại bồ câu đưa tin đã bị phi thuyền san bằng.

Sau đó quân chinh chiến phía Nam hoàn toàn rối loạn, Lý Lăng Duệ chỉ có thể mang theo đội cận vệ chạy trốn.

Hắn cho rằng Lý Lăng Hiên vẫn không biết tin chiến bại của quân chinh chiến phía Nam, nhưng Lý Lăng Hiên lại nhắc đến Khánh Hoài và cửa Đồng Tiền.

Điều này cho thấy Lý Lăng Hiên rất rõ diễn biến cuộc chiến.

Cũng cho thấy Lý Lăng Hiên sắp xếp tai mắt trong quân chinh chiến phía Nam, hơn nữa không hề nói cho Lý Lăng Duệ.

Nghĩ đến đây, Lý Lăng Duệ cảm thấy có chút khó chịu, nhưng sau đó lại gạt bỏ suy nghĩ này

Lần chinh chiến phía Nam này liên quan đến vận mệnh của Đảng Hạng, Lý Lăng Hiên cực kỳ coi trọng, sắp xếp mấy kẻ tai mắt vào là rất bình thường.

Vì thế Lý Lăng Duệ càng cúi đầu thấp hơn: “Hoàng huynh, thần đệ tự biết tội lỗi của mình rất nặng, không dám cầu xin hoàng huynh khoan thứ, chỉ mong hoàng huynh ban ta cái chết, xoa dịu cơn giận của triều đình và người dân!”

Đây cũng là lý do Lý Lăng Duệ bôn ba ngàn dặm về Đảng Hạng.

Hắn trốn trở về cũng không phải để sống sót, mà là vì muốn chết.

Bởi vì lần chinh chiến phía Nam này là Đảng Hạng trong lịch sử quy mô lớn nhất một lần, cũng là thương vong nhất thảm trọng một lần.

Thời gian Lý Lăng Hiên đăng cơ quá ngắn, địa vị vốn đã không ổn định, cho nên cần phải có người gánh vác trách nhiệm cho sự thất bại này, nếu không ngai vàng của Lý Lăng Hiên chưa chắc đã ổn định.

Trách nhiệm này quá lớn, tướng quân bình thường dù muốn cũng không gánh nổi.

Là tổng chỉ huy của quân chinh chiến phía Nam, còn là hoàng tử Lý Lăng Hiên nhất coi trọng, Lý Lăng Duệ xem như dưới một người trên vạn người, cũng miễn cưỡng đáp ứng được.

Vì vậy hắn muốn trốn về, hy vọng dùng mạng sống của mình để xoa dịu cơn giận của triều đình và dân chúng, ổn định địa vị của Lý Lăng Hiên.

Lý Lăng Hiên nghe vậy, không khỏi nhìn xoáy sâu vào Lý Lăng Duệ.

Từ trước đến nay Hoàng thất chưa bao giờ có tình cảm gia đình, nhưng hắn và Lý Lăng Duệ lại là ngoại lệ.

Lý Lăng Duệ từ nhỏ bám theo sau gã, mỗi lần đánh nhau đều xông ra phía trước để bảo vệ, mỗi lần gã gây ra họa, cũng là Lý Lăng Duệ chịu tội thay.

“Lăng Duệ, ngươi mà không gặp phải Kim Phi thì tốt biết bao?”

Lý Lăng Hiên tiến lên nâng Lý Lăng Duệ dậy: “Ngươi đi đi, về sau đừng quay lại!”

“Ta đi rồi, hoàng huynh sẽ ra sao? Sẽ nói sao với quần thần và người dân?” Lý Lăng Duệ lắc đầu hỏi.

“Thật ra có nói gì thì cũng đã không còn có ý nghĩa gì nữa!” Lý Lăng Hiên lộ vẻ tuyệt vọng nói: “Đảng Hạng đã xong đời rồi!”

Lý Lăng Duệ nghe vậy, không khỏi mở to hai mắt nhìn, nhìn Lý Lăng Hiên với vẻ mặt không thể tin được.

Hắn không thể tin được, những lời “Đảng Hạng xong đời rồi” này lại được nói ra từ miệng Hoàng đế Đảng Hạng.

“Lăng Duệ, đừng nhìn trẫm như vậy,” Lý Lăng Hiên cười khổ nói: “Có thể ngươi còn chưa biết, không bao lâu sau khi đánh bại ngươi ở kênh Hoàng Đồng, Kim Phi phái phi thuyền tập kích các thế gia quyền quý và phiên vương khắp nơi của Đại Khang trong một ngày, đánh chết Ngô vương, Sở vương, Lỗ vương, còn diệt nhà họ Triệu, Bùi, Phí ở Trung Nguyên, lại chém cha con Tần Vương tế điện quân Thục chết trận.

Ngoài Tấn Vương và Trần Chinh, các phiên vương khác và quyền quý Đại Khang đều bị Kim Phi tiêu diệt, hiện giờ toàn bộ Đại Khang loạn lạc, y hệt Thổ Phiên gần Xuyên Thục.

Advertisement
';
Advertisement