Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lão gia chủ ngồi ở vị trí chủ vị, cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi thở dài.

Trong mắt người dân, Kim Phi chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, nhưng trong mắt lão gia chủ, Kim Phi chính là một kẻ không có quy củ không sợ trời không sợ đất, một kẻ kiêu hùng đảo loạn thế gian!

Loạn thế xuất anh hùng, vào cuối mỗi vương triều luôn có những hào kiệt từ các nơi dẫn dắt người dân vùng lên để tồn tại.

Xuyên suốt lịch sử, không tìm được người thứ hai giống Kim Phi.

Thực ra khi Kim Phi vừa mới quật khởi, Lão gia chủ đã biết đến y, nhưng ông ta lại không quá coi trọng.

Giang sơn thời đại nào cũng có người tài xuất hiện, mặc dù biểu hiện của Kim Phi rất kinh người, nhưng dù sao cũng chỉ là một Nam tước nhỏ bé, hơn nữa còn không có bất kì thực quyền nào, rõ ràng không được Hoàng đế coi trọng.

Ở thời đại giai cấp đã ăn sâu này, những người mà không có xuất thân giống như y, căn bản không có cơ hội để cất đầu dậy.

Đặc biệt là sau khi nghe nói Kim Phi thành lập tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, Lão gia chủ lại càng coi thường Kim Phi, cho rằng y là tên nông dân miền núi quê mùa chưa trải sự đời, chỉ biết kiếm tiền.

Mãi đến khi Kim Phi cứu giá ở kinh thành, được phong làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Lão gia chủ mới lại chú trọng đến Kim Phi.

Không bao lâu, sau khi Kim Phi trở lại Xuyên Thục, sau đó bị tập kích ở Đông Hải, Tứ hoàng tử giết cha soán vị, phiên vương ở các nơi cũng lần lượt tự mình xưng vương, cả Đại Khang rơi vào hỗn loạn.

Nhưng cũng không được bao lâu, Kim Phi trở về từ Đông Hải, nâng đỡ Cửu công chúa đăng cơ xưng đế, trở thành Nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử, sau đó ban hành một loạt chính sách mới.

Trong đó bao gồm cả việc đánh cường hào phân chia ruộng đất.

Thời đại phong kiến, đất đai chính là tài nguyên sản xuất quan trọng nhất. Khi các hào kiệt khác tạo phản, đều sẽ cố gắng hết sức để nắm hết ruộng đất vào trong tay mình, hoặc thưởng cho thuộc hạ để lôi kéo lòng người.

Nhưng Kim Phi thì khác, y dẫn theo tiêu cục Trấn Viễn liều chết giành lấy đất đai, vậy mà bản thân y lại không lấy dù chỉ một chút, cũng không thưởng cho tướng sĩ dưới trướng, mà chia toàn bộ cho người dân.

Khi vừa mới nghe được tin tức này, Lão gia chủ lại không thèm bận tâm, cho rằng Kim Phi đang mua danh trục lợi, để lừa người dân hô khẩu hiệu.

Dù sao thì có ai chịu chia mỡ trong miệng với người lạ mà mình không quen biết cơ chứ?

Kết quả không lâu sau, Xuyên Thục truyền tới tin tức, Kim Phi thực sự đã chia ruộng đất cho người dân.

Lúc này Lão gia chủ mới bắt đầu chú trọng đến việc này, chú trọng đến Kim Phi.

Cùng với tình báo liên quan đến Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn không ngừng được gửi tới, tâm trạng của Lão gia chủ cũng ngày càng nặng nề.

Kim Phi che giấu quá tốt, trước khi quật khởi y chủ yếu làm buôn bán, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn chiếm đoạt đất đai, cũng không công khai phát biểu bất kì lời bàn luận có liên quan nào.

Vì vậy, nhiều thế gia quyền quý và Lão gia chủ nhà họ Tạ còn từng cười nhạo Kim Phi, cho rằng y chính là một kẻ miền núi sợ nghèo, chỉ biết kiếm tiền, không biết đất đai mới là nền móng của một gia tộc truyền lại.

Đến khi Kim Phi ra tay với đất đai, các thế gia quyền quý đều chết lặng.

Nhưng lúc đó Kim Phi đã phát triển, trong tay không chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, mà còn có sự giúp đỡ của nhà họ Khánh, cùng với vũ khí cường đại, thế gia quyền quý đã không thể làm lay chuyển địa vị của Kim Phi ở Xuyên Thục nữa rồi.

Cho nên khi nghe nói Kim Phi bị Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp chặn ở kênh Hoàng Đồng, thế gia quyền quý đều vui mừng khôn xiết, Lão gia chủ nhà họ Tạ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không vui mừng được mấy ngày, bọn họ nghe nói tiêu cục Trấn Viễn đột kích thành Tương Vương, giết chết cả nhà Tương vương và các thế lực trực hệ dưới trướng ông ta.

Sau khi bọn họ lại nhận được tin tức, nhật báo Kim Xuyên đăng bài viết Kim Phi quét sạch quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương của Đảng Hạng ở kênh Hoàng Đồng, bắt sống cha con Tần vương.

Lúc đó Lão gia chủ lập tức nhận ra nhà họ Tạ sắp tiêu đời rồi, nhưng ông ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Nếu tin tức mà ông ta nhận được không sai, thì Kim Phi hẳn là mới trở về Xuyên Thục chưa được mấy ngày, vậy mà đã ra tay với Giang Nam rồi sao?

“Trọng Nhi, Phong Nhi ở lại, những người khác giải tán đi!”

Lão gia chủ mệt mỏi phất tay, ra hiệu cho những người khác rời đi, để con trai lớn làm gia chủ và người con trai thứ bảy có tư duy nhạy bén nhất ở lại.

Đợi sau khi những người khác đã rời đi, Gia chủ vội vàng hỏi: “Cha, cha có biện pháp gì không?”

Sở dĩ ông ta có thể ngồi lên vị trí gia chủ, không phải vì ông ta có năng lực mạnh nhất trong số tất cả những người con trai, mà bởi vì ông ta là con trai trưởng.

Vì vậy Lão gia chủ không thèm để ý ông ta, mà nhìn người con trai thứ bảy: “Phong Nhi, con cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”

“Chuyện đã tới nước này, còn có thể xử lý như thế nào. Cho người đi đàm phán với Kim Phi thôi, xem thử y muốn làm gì.” Tạ Lăng Phong bất lực nói.

“Đàm phán sao?” Gia chủ Tạ Lăng Trọng khẽ cau mày.

“Kim Phi là người xảo trá ngoan cố, làm việc cực đoan, thái độ cư xử với thế gia quyền quý vô cùng cứng rắn và căm thù. Đối với những kẻ phản nghịch như vậy, cách tốt nhất chính là tiêu diệt y trước khi y chưa phát triển, đáng tiếc thế lực của Kim Phi đã quá lớn mạnh rồi, không thể tiêu diệt được.

Hơn nữa Kim Phi còn không trực tiếp cho nhân viên hộ tống cướp đoạt kho lương thực, mà để nhân viên hộ tống cải trang thành thổ phỉ, chúng ta muốn lên án y cũng không tìm được cớ.

Ngoại trừ đàm phán, chúng ta đã không còn con đường nào khác có thể đi rồi.”

Tạ Lăng Phong nói: “Thực ra con cảm thấy, nếu làm tốt chuyện này, thì cũng chưa hẳn là chuyện hoàn toàn xấu.

“Kho lương thực của chúng ta đều bị Kim Phi cướp đi rồi, còn có thể là chuyện tốt gì chứ?” Gia chủ nghe đệ đệ nói như vậy, bèn tức giận hỏi.

Lão gia chủ vẫn rất bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Phong Nhi, sao con lại nói như vậy?”

“Từ khi Kim Phi đi theo Khánh Hoài đến Thanh Thủy Cốc, tính tới tính lui vẫn chưa được hai năm, có thể nói Kim Phi vừa mới quật khởi, bối cảnh còn quá yếu, trong tay căn bản không có người nào dùng được, nếu chúng ta có thể nhân cơ hội này để hợp tác với y, đồng thời cung cấp sự trợ giúp cho y, điều này đối với nhà họ Tạ mà nói, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”

Tạ Lăng Phong nói: “Nhà họ Khánh chính là một ví dụ rất tốt!”

“Đúng đúng đúng, nhà họ Khánh từ đầu đã đi theo Kim Phi, về sau nhất định sẽ là công thần, tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất gia tộc của Đại Khang!”

Gia chủ Tạ Lăng Trọng nói: “Nghe nói dưới trướng Trần Văn Nhi chỉ có Thiết Thế Hâm là một lão thần ở triều đại trước giúp đỡ. Một mình ông ta đảm nhận chức vị Thủ phủ Nội các và Lục bộ Thượng thư, nếu chúng ta tạo quan hệ với Kim Phi thì có thể xếp người đảm nhận các chức vị trọng yếu ở Xuyên Thục rồi!”

Thái độ đối xử của thế gia hào tộc với thiên tài chủ yếu là chèn ép, không chèn ép nổi thì đổi thành lôi kéo.

Thích quyền lực, nhà họ Tạ sẽ tìm quan hệ, tập trung bồi dưỡng, thích tiền thì tặng tiền, thích phong nguyệt thì tặng mỹ nhân mà họ đã bỏ một số tiền lớn ra để bồi dưỡng.

Là người thì sẽ có nhược điểm của mình, thế gia lôi kéo thiên tài, đều sẽ ra tay từ những nhược điểm này.

Mấy trăm năm nay, bọn họ đã dùng chiêu này để khuất phục không biết bao nhiêu thiên tài.

Lúc này Tạ Lăng Trọng đã bắt đầu ảo tưởng ra cảnh Kim Phi trọng dụng số lượng lớn người nhà họ Tạ, nhà họ Tạ ở trong tay ông ta phát triển thành đệ nhất Đại gia tộc ở Giang Nam rồi.

“Đại ca, huynh cũng đừng quá lạc quan, Kim Phi bây giờ đã lớn mạnh, lúc này lôi kéo y đã hơi muộn rồi, vì vậy đừng hy vọng y có thể trọng dụng người nhà họ Tạ.”

Tạ Lăng Phong hất cho Đại ca một chậu nước lạnh: “Bây giờ y có thể đừng làm khó nhà họ Tạ chúng ta, chúng ta đã phải cảm tạ trời đất rồi.”

Advertisement
';
Advertisement