Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng giúp người khi gặp nạn.

Thế nên lúc này có rất nhiều quyền quý hào tộc rất ghen tỵ với nhà họ Khánh.

Bây giờ quần hung chia cắt, tuy địa bàn trong tay Kim Phi không phải là lớn nhất, dân cư cũng không đông nhất nhưng lại có tiềm lực lớn nhất, cho dù các phiên vương khác có bắt tay với nhau cũng không có năng lực cùng chống lại Kim Phi!

Trước đây còn có Đông Man và Đảng Hạng có thể kìm kẹp Kim Phi, sau hai trận chiến thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng ở mùa đông năm ngoái khiến Đông Man và Đảng Hạng đã bị đánh ngã nhào, không phải mất mấy năm thì đừng nghĩ tới chuyện hồi phục trở lại.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chỉ cần Kim Phi và Cửu công chúa không tự tìm đường chết thì khả năng cao là có thể thống trị thiên hạ.

Nhà họ Khánh đã thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Kim Phi trước khi y trỗi dậy, đây là tiêu chuẩn của loài rồng.

Sau khi Kim Phi trổi dậy đã thực hiện chính sách đánh thổ hào chia ruộng đất khiến các gia tộc quyền quý đều run bần bật, chỉ có nhà họ Khánh là bình yên vô sự, vả lại quyền lực ngày càng thịnh vượng làm cho nhiều thế gia ghen tỵ với nhà họ Khánh.

Nhưng lão gia chủ lại lắc đầu nói: “Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản, Kim Phi này cực kỳ thù hằn thế gia nên cũng không nể trọng nhà họ Khánh lắm đâu.”

"Phụ thân nói đúng, sau khi Kim Phi nắm quyền kiểm soát Xuyên Thục, Khánh Hâm Nghiêu vẫn ở Xuyên Thục nhưng chức vị mãi vẫn chưa tăng: " Tạ Lăng Phong nói: "Thậm chí Khánh Hoài theo Kim Phi đến Thanh Thủy Cốc cũng không được trọng dụng, bây giờ chỉ quản lý một đội ngũ trong Thiết Lâm Quân."

"Từ nhỏ Trần Văn Nhi đã lớn lên trong hoàng thất nên biết rõ hậu quả để bên ngoại thống trị, hẳn là sẽ không ngồi xem nhà họ Khánh thống trị đâu.”

Lão gia chủ nói: "Huynh đệ Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là những người thông minh. Không vì có công lao mà kiêu ngạo, trái lại còn chủ động phân phát đất đai của nhà họ Khánh ở Xuyên Thục khi Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất.”

"Nhà họ Khánh mới ở Xuyên Thục được bao lâu? Trong tay bọn họ có thể có được mấy tất đất?" Tạ Lăng Trọng bĩu môi nói: "Nếu chỉ cho chút đất đó thôi thì ta đây cũng không thấy tiếc."

Chuyện thôn tính đất đai cần phải có quá trình, thế hệ trước của nhà họ Khánh cũng mới đến Xuyên Thục, chỉ mới cắm rễ ở đây mấy mươi năm. Còn chưa kịp đi thôn tính đất đai của người dân, mà đất đai của gia tộc đều là triều đình ban tặng và mua qua con đường chính quy.

“Tuy nhà họ Khánh không có nhiều đất lắm nhưng đó cũng là tất cả rồi!” Tạ Lăng Phong nói: “Hơn nữa không chỉ có đất đai, mà họ còn điều động một số lượng lớn binh lực hỗ trợ Kim Phi đến thành Du Quan, gồm cả tiểu đoàn Thiết Hổ tinh nhuệ nhất dưới trướng của hắn!"

"Khánh Hâm Nghiêu cũng hồ đồ quá, thế nào mà lại đưa lực lượng dưới trướng của mình cho Kim Phi, thế này chẳng khác gì là tự chặt tay mình rồi?”

Tạ Lăng Trọng vừa nghe vừa sót mà vỗ ngay vào đùi mình, như thể mình là người đưa đội quân tinh nhuệ cho Kim Phi.

"Đại ca, Khánh Hâm Nghiêu không hồ đồ đâu mà là quyết đoán!"

Tạ Lăng Phong liếc nhìn đại ca mình: "Trông như là Khánh Hâm Nghiêu tự chặt tay mình nhưng thực ra chỉ có như thế mới có được sự tin tưởng của Kim Phi và Trần Văn Nhi!"

Lão gia chủ hài lòng mà nhìn đứa con trai thứ bảy, rồi lại bất mãn nhìn con trai cả: "Trọng Nhi, Phong Nhi nói đúng, sau này gặp phải chuyện gì nên tham khảo Phong Nhi một chút!"

Tuy con trai cả không phục lắm nhưng vẫn chắp tay thưa dạ: "Dạ! Con xin ghi nhớ lời cha dạy bảo!"

Lão gia chủ sống cả đời cũng đã đấu tranh với người khác gần hết đời, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể đoán được lòng con trai cả đang nghĩ gì.

Nhưng con trai cả từ nhỏ đã như vậy, không thể nào thay đổi trong một sớm một chiều được, lão gia chủ cũng lười nói chuyện với ông ta mà chỉ nhìn qua đứa con trai thứ bảy: “Phong Nhi, lần này con hãy đi đàm phán chuyện quan trọng với Kim Phi, con đại diện cho ta và ca ca đi Xuyên Thục một chuyến đi!"

"Phụ thân ra lệnh, hiển nhiên con sẽ nghe theo!" Đứa con trai thứ bảy chắp tay dạ thưa, sau đó nói: "Nhưng phụ thân, con nghĩ không nên đi Xuyên Thục đàm phán."

“Ồ?" Lão gia chủ cau mày, sau đó nói: "Quả nhiên, sát khí của Kim Phi này rất nặng, một mình con đi Xuyên Thục thực sự không an toàn.”

"Phụ thân, cũng không phải là con sợ Kim Phi mà do chúng ta không có ca nô, đến Xuyên Thục cần phải có người kéo thuyền, chạy đến chỗ Kim Phi nhanh lắm cũng phải mất hơn một tháng mà thời gian quá dài sẽ xuất hiện nhiều biến cố!"

Tạ Lăng Phong giải thích nói: "Vả lại theo tính cách của Kim Phi, cho dù con có đến Xuyên Thục cũng chưa chắc hắn sẽ chịu gặp con. Lúc đó chẳng phải đã đi một chuyến tốn công vô ích sao?”

"Nói cũng phải," Lão gia chủ hỏi: "Vậy con định làm gì?"

“Nếu tiêu cục Trấn Viễn gây chuyện lớn như vậy, ắt phải có một cấp cao nào đó đến Giang Nam chỉ huy. Con nghĩ rất có thể là Trương Lương hoặc là Trịnh Phương, chỉ cần chỉ cần gặp bọn họ là được."

"Đúng vậy, có thể thông qua Trương Lương và Trịnh Phương để thử thái độ của Kim Phi."

Lão gia chủ gật đầu đồng tình với đề nghị của người con trai thứ bảy, sau đó nhắc nhở: "Cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn đều có xuất thân là chân đất, con mang theo nhiều vàng bạc châu báu ca nữ theo đi."

Từ xưa đến nay tặng lễ luôn là một vấn đề có kiến thức cao thâm, phải vừa khéo mà đi sâu vào lòng người mới được.

Theo ý của lão gia chủ, bọn Trương Lương Trịnh Phương đều là dân quê miền núi chưa hiểu sự đời. Nên có tặng bọn họ tranh thư pháp hay đồ cổ thì họ cũng không hiểu, chẳng thà dứt khoát thô sơ tặng họ vàng bạc châu báu ca nữ còn hơn.

“Dạ!” Người con thứ bảy dạ một tiếng: “Con sẽ cho người đi tìm hiểu một chút, xem cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn sống ở đâu?”

“Đi đi,” Lão gia chủ hơi mệt mỏi xua tay.

Sau khi người con trai thứ bảy đi rồi, lão ta lại nhìn người con trai cả đang là chủ gia đình: “Trọng Nhi, ta bảo con đưa con sắp xếp đưa con cháu gia tộc đến Xuyên Thục thế nào rồi?”

Sự trỗi dậy của Kim Phi khiến nhà họ Tạ rất áp lực, tuy rằng không muốn làm như vậy nhưng lão gia chủ buộc phải thừa nhận. Chuyện Kim Phi trỗi dậy là không thể ngăn cản được, có lẽ nhà họ Tạ sẽ thật sự diệt vong.

Thế nên khi biết được Kim Phi đã đánh bại Đảng Hạng, lão gia chủ đã nhanh chóng lập ra kế hoạch hạt giống. Yêu cầu gia chủ phải mau chọn ra một nhóm con cháu xuất sắc trong gia tộc, để bọn họ lấy thân phận người dân lưu lạc đi vào Xuyên Thục.

Người của Kim Phi hiện đang cần nhân tài, tất cả con cháu dòng chính của nhà họ Tạ đều được học hành từ nhỏ, tới Xuyên Thục kiếm đường sinh sống cũng không quá khó khăn.

Nếu may mắn được bổ nhiệm vào một bộ phận có thực quyền, trong thời gian có thể thì cũng sẽ được trọng dụng.

Chỉ cần một hoặc hai thành viên trong gia tộc leo lên vị trí cao ở Xuyên Thục, là đã có thể lôi kéo các thành viên khác trong gia tộc lại với nhau hình thành một nhóm nhỏ mới.

Dù sao xã hội phong kiến thông tin lạc hậu, họ Tạ lại chiếm phần lớn ở Giang Nam nên Kim Phi sẽ không thể nào điều tra được hết tộc người họ Tạ.

Đây là một chiêu thường được các thế gia hào tộc sử dụng trong thời kỳ loạn lạc, đồng thời cũng là bí quyết họ đã truyền lại hàng trăm năm.

Để đảm bảo kế hoạch diễn ra suôn sẻ và bảo mật, nên đích thân gia chủ Tạ Lăng Trọng đã phụ trách chuyện này.

"Phụ thân, hạt giống tham gia kế hoạch cần phải lựa chọn cẩn thận, còn cần phải nói chuyện với từng đứa một nên nào có nhanh như vậy?" Tạ Lăng Trọng phàn nàn.

"Tiêu cục Trấn Viễn sắp tới cướp sạch kho lương lực rồi, con còn định kéo dài tới khi nào nữa?"

Lão gia chủ nện cây gậy xuống đất: "Có gì mà phải nói, người được chọn không muốn tham gia thì đá khỏi gia phả!"

Advertisement
';
Advertisement