Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khi Kim Phi quay đầu nhìn, y tình cờ nhìn thấy bóng lưng của Chu Linh Lung đang quay lại.

Nhuận Nương đi cùng xe chú ý tới động tĩnh của Kim Phi và liếc nhìn, sau đó cười hỏi: “Đương gia, ta về báo cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ thu xếp người đến hỏi cưới Linh Lung cô nương."

"Nói bậy nói bạ!" Kim Phi tức giận tát yêu vào đầu Nhuận Nương một cái.

Nhuận Nương nhận một cái tát, làm ra dáng vẻ ấm ức, chen vào trong ngực Kim Phi, ngẩng đầu nói: "Là tỷ tỷ bảo ta chú ý đến Linh Lung cô nương, sao chàng lại đánh ta?"

"Chú ý tới Chu Linh Lung làm gì?" Kim Phi hỏi.

"Đương nhiên là để xem phẩm hạnh và cách nói chuyện của Linh Lung cô nương, nếu thích hợp, ta sẽ tới gặp mẹ Linh Lung cô nương để hỏi cưới."

Nhuận Nương nói: “Ta thấy Linh Lung cô nương khá tốt, ít nhất cô ấy cũng tốt hơn ta rất nhiều, gả cho đương gia làm thiếp, mặc dù có chút trèo cao nhưng cô ấy cũng tương xứng. Mẹ cô ấy là người tốt, cách nói chuyện tốt hơn mẹ ta nhiều!"

Kim Phi vẫn đang thắc mắc, ngày hôm qua mẹ con Chu Linh Lung tìm đến y rõ ràng có chuyện gì quan trọng, Tả Phi Phi được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ, cảm thấy hứng thú là điều bình thường, nhưng Nhuận Nương thường sẽ không tham gia vào những việc như vậy, nếu là trước kia, cô ấy nhất định sẽ tìm lý do để trở về thu dọn nhà cửa.

Nhưng hôm qua cô ấy chủ động đi theo Kim Phi, tham dự vào toàn bộ cuộc trò chuyện.

Kim Phi tưởng rằng cô ấy có hứng thú với tiền trang Kim Xuyên hay nhà trọ Kim Xuyên, ai ngờ cô ấy lại có hứng thú với mẹ con Chu Linh Lung...

"Các nàng thực sự rất coi trọng ta, Linh Lung cô nương là đại chưởng quầy của tiền trang Kim Xuyên. Các nàng nghĩ đến việc để Linh Lung cô nương làm vợ lẽ của ta thì đã đành, lại còn cảm thấy cô ấy trèo cao nữa..."

Kim Phi ngơ ngác, không biết nên nói gì.

Một trong những việc mà Quan Hạ Nhi tâm huyết nhất chính là giúp đỡ nhà họ Kim có con nối dõi, cô mãi mà chưa mang thai được nên bắt đầu thuyết phục Kim Phi lấy thê thiếp.

Hiện tại cô đã có con, Quan Hạ Nhi dành sự chú ý tới đứa trẻ, không hành hạ Kim Phi nữa.

Kim Phi vốn tưởng rằng sau này Quan Hạ Nhi sẽ không hành hạ mình nữa, nhưng ai ngờ rằng cô còn truyền chuyện đó cho Nhuận Nương.

Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi sống trong cùng một làng, họ lớn lên trong một môi trường gần như giống nhau, suy nghĩ vô cùng giống nhau.

Chỉ là Quan Hạ Nhi là vợ cả, theo quan niệm truyền thống của Đại Khang, vợ cả của một gia đình giàu có nên chủ động lấy thê thiếp cho chồng, nếu không sẽ bị chê là ghen tuông, đố kị cho nên mới chủ động. .

Nhuận Nương trước đây chỉ là một nữ đầu bếp, sau đó theo Kim Phi làm vợ lẽ, trước đây cô ấy chưa từng đề cập đến chuyện này, cô ấy chỉ nhìn thấy Kim Phi lén lút nhìn trộm Chu Linh Lung, lại nhớ tới lời giải thích của Quan Hạ Nhi nên cố ý thử thăm dò Kim Phi.

"Đại chưởng quầy của tiền trang thì sao chứ? Đương gia để cô ấy làm chưởng quầy, thì cô ấy mới có thể làm chưởng quầy. Nếu chàng không để cô ấy làm chưởng quầy, bây giờ cũng không biết cô ấy đang ở nơi nào đâu!"

Nhuận Nương ngẩng đầu, tự tin nói: "Hơn nữa, Vũ Dương tỷ còn là hoàng đế. Tiểu Bắc tỷ, Đông Đông tỷ, Phi Phi tỷ, ai không phải là chưởng quầy hay trưởng xưởng chứ?"

Nhắc mới nhớ, mẹ con Linh Lung vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Tiểu Bắc tỷ, gả cho chàng quả thực là cô ấy trèo cao rồi”.

Tiền trang Kim Xuyên quản lý một lượng lớn dòng vốn và chịu trách nhiệm giải ngân tiền lương cho công cuộc ra công cứu giúp, một khi xảy ra sự cố thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Khi Kim Phi lần đầu gặp mẹ con Chu Linh Lung, y không thể hoàn toàn tin tưởng họ nên đã giao tiền trang Kim Xuyên và nhà trọ Kim Xuyên cho thương hội Kim Xuyên quản lý và nhờ Đường Tiểu Bắc giúp trông chừng.

Cho đến nay, tiền trang và nhà trọ vẫn thuộc quản lý của Đường Tiểu Bắc, hai mẹ con họ hàng tháng phải nộp báo cáo kế toán cho Đường Tiểu Bắc, sau khi được Đường Tiểu Bắc xem xét, sau đó sẽ gửi đến làng Tây Hà và giao cho viện Khu Mật.

“Nhuận Nương, nàng không thể nói như vậy,” Kim Phi xoa tóc Nhuận Nương: “Quả thực ta có liên quan đến việc Linh Lung cô nương có thể làm đại chưởng quầy tiền trang, nhưng đây cũng là năng lực của cô ấy. Nếu không có cô ấy thì tiền trang khó hoạt động, phát triển đến quy mô như hiện nay là đôi bên cùng có lợi, biết chưa?”

"Cho nên tỷ tỷ mới cho rằng chàng nên cưới Linh Lung cô nương về!" Nhuận Nương nói: "Tiền trang trọng yếu như vậy, mà Linh Lung cô nương lại lợi hại thế kia, chỉ khi cưới về thì mới có thể yên tâm, bằng không sau này cô ấy gả cho người khác, cũng sẽ không một lòng với chàng thì thế nào?"

“Vậy nàng lại có nhiều tỷ tỷ hơn rồi!” Kim Phi liếc nhìn Nhuận Nương một cái.

Thời đại phong kiến, các phi tần thường căn cứ vào thời gian vào cửa để sắp xếp, người vào sau gọi người vào trước là tỷ.

Nhưng Nhuận Nương lại là ngoại lệ, có lẽ vì thân phận trước đây nên cô ấy còn tự ti hơn cả Quan Hạ Nhi, thấy ai cô ấy cũng chủ động gọi là tỷ.

“Nhiều tỷ tỷ hơn thì nhiều hơn thôi!” Nhuận Nương không để ý chút nào nói.

"Vậy cũng không thể nói cưới là cưới, nhất định phải có tình cảm chứ?" Kim Phi bất đắc dĩ nói.

"Không sao, sau khi Linh Lung cô nương gả tới, phát triển tình cảm cũng không muộn!" Nhuận Nương ôm Kim Phi và nói: "Đương gia tốt như vậy, cô nương nào mắt bị mù mới không thích!"

“Nàng đúng là trong mắt kẻ si tình có Tây Thi!” Kim Phi bị Nhuận Nương chọc cười.

Y biết lời nói của Nhuận Nương nhất định là nhằm lấy lòng y, nhưng Kim Phi cũng biết, nếu nói người quan tâm đến y nhất thì chắc chắn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

Đám người Cửu công chúa, Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi đều có sự nghiệp riêng, ngay cả Bắc Thiên Tầm cũng mở lớp võ thuật, dạy trẻ con trong làng luyện võ, chỉ có hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đặt hết tâm tư trên người y, suốt ngày lo lắng y sẽ khát, đói, lạnh.

“Tây Thi là ai?” Nhuận Nương tò mò hỏi: “Đương gia thích cô ấy à, hay là bảo tỷ tỷ đi hỏi cưới?"

"Không là ai cả, chỉ thuận miệng nói chuyện thôi!" Kim Phi vội vàng chuyển chủ đề, hỏi: "Ngoài việc hỏi cưới, Hạ Nhi còn giao cho nàng nhiệm vụ gì?"

Nhuận Nương nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

Kim Phi thấy vậy càng thêm tò mò, hỏi: "Thật sự còn có những nhiệm vụ khác à? Nói cho ta biết, rốt cuộc là nhiệm vụ gì?"

Nhưng Nhuận Nương lại cúi đầu không chịu nói gì.

“Nàng không nói, ta sẽ cù lét nàng!” Kim Phi uy hiếp.

Thấy Nhuận Nương vẫn không chịu nói gì, Kim Phi ra tay luôn.

Nhuận Nương sợ nhất bị cù lét, cô ấy co rúm người lại, cười cầu xin tha thứ, nói: “Đương gia, xin đừng cù ta nữa, ta nói!”

“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Kim Phi dừng lại: “Nói đi!”

"Tỷ nói, ta... ta cố gắng một chút... mang thai đứa trẻ càng sớm càng tốt..." Nhuận Nương cúi đầu trả lời.

"Hạ Nhi thật sự là..." Kim Phi không biết nên nói gì.

Chẳng trách gần đây y cảm thấy Nhuận Nương có gì đó không ổn, cô ấy càng ngày càng nhiệt tình, vốn tưởng rằng Nhuận Nương đang nếm được vị ngọt, nhưng bây giờ y mới nhận ra sau lưng cô ấy có người đang gây rắc rối.

Nói xong, Nhuận Nương ngượng ngùng, nhào vào trong ngực Kim Phi, không ngừng dùng đầu huých vào bụng Kim Phi.

Xe ngựa đi về phía tây trong lúc hai người đang chơi đùa, sau nhiều ngày lặn lội, đã đến biên giới Tây Xuyên và dừng lại trước một con kênh.

"Tiên sinh, Ngụy đại nhân tới rồi!"

Thiết Chùy hét lên ngoài cửa sổ.

Advertisement
';
Advertisement