Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Ngụy Đại Đồng đến rồi sao?”

Kim Phi mở rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Đại Đồng cùng một đám người đang đứng ở ven đường.

Mấy tháng không gặp, Ngụy Đại Đồng đã gầy hơn một vòng so với lần gặp mặt trước đây, đầu cũng bạc nhiều tóc hơn, bộ quân phục rộng thùng thình mặc trên người trông có vẻ đung đưa.

Khi lần đầu tiên gặp Ngụy Đại Đồng ở Tây Xuyên, Kim Phi nhận thấy đây là một vị quan muốn làm điều tốt, chỉ là, bầu không khí ở Đại Khang lúc đó thật sự tệ đến mức những quan chức làm việc thành thật không những không được trọng dụng mà còn bị đồng nghiệp tẩy chay, thậm chí đàn áp.

Dù gì mọi người cũng đều làm quan, giữa một đám người đều không làm gì, chỉ nghĩ đến lợi ích như chúng ta mà ngươi lại muốn làm người thanh liêm, chính trực thì đó là không phù hợp với đám đông.

Cho dù ngươi có năng lực thì sao chứ, có lẽ ngươi sẽ chuẩn bị thu thập chứng cứ của chúng ta rồi đi cáo trạng sao?

Vì vậy, Ngụy Đại Đồng chưa bao giờ được trọng dụng, thậm chí còn gặp phải một số khó khăn, mãi sau khi đến tuổi trung niên, gai góc trong người cũng đã được mài dũa từ từ, hơn nữa trong nhà coi như cũng có một chút quan hệ nên mới miễn cưỡng trở thành một quan nhỏ ở Cục vận tải.

Công việc chính của quan vận chuyển là vận chuyển lương thực, thực tế là rất có lãi, xét cho cùng, trong quá trình vận chuyển xảy ra một số thất thoát về lương thực là điều hợp lý.

Để không còn bị chèn ép, Ngụy Đại Đồng chỉ có thể ẩn dật cùng thu lợi ích giống như những quan vận chuyển khác.

Cho nên lúc đầu Cửu công chúa có chút lo lắng khi nghe thấy Kim Phi dùng Ngụy Đại Đồng nên đã lén lút phái người theo dõi Ngụy Đại Đồng một thời gian.

Sau này sự thật chứng minh Cửu công chúa đã lo lắng quá mức.

Ngụy Đại Đồng bị chèn ép nhiều năm như vậy cũng không phải không có chút lợi ích nào.

Ít nhất ông ta cũng hiểu cách làm quan.

Các đồng nghiệp lãnh đạo trước đây đều thích hưởng lợi ích thì ông ta sẽ làm theo bọn họ. Biết Kim Phi và Cửu công chúa muốn làm việc thành thật nên sau khi được trọng dụng, ông ta chủ động gặp Cửu công chúa cho xin nhận một người thân tín đi quản lý sổ sách, bản thân ông ta hoàn toàn không động đến kinh phí của công trình, chỉ để ý làm việc mà thôi.

Đặc biệt vào cuối năm ngoái, với việc chi tiêu quân sự ở Xuyên Thục ngày càng tăng, Cửu Công chúa tiếp tục cắt giảm hỗ trợ tài chính cho công việc cứu trợ, hai con kênh gần như đã hoàn thành nhưng đang phải đối mặt với vấn đề bị đình công.

Để không làm chậm trễ việc xây dựng hai con kênh này, Ngụy Đại Đồng không chỉ bán căn nhà cũ của mình mà còn đến Tây Xuyên để cầu xin Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt, thậm chí còn đến Du Châu tìm Đường Tiểu Bắc than khổ, cuối cùng mới quyên góp được một chút tiền lương rồi thuận lợi bàn giao hai con kênh kia.

Có lẽ Ngụy Đại Đồng làm như vậy để làm màu, nhưng dù vậy, Kim Phi vẫn tán thưởng ông ta từ tận đáy lòng.

Suy cho cùng, Ngụy Đại Đồng cũng đang làm việc một cách chân thành, tốt hơn nhiều so với những quan chức ngồi mát ăn bát vàng của Đại Khang ngày trước.

Lúc này Ngụy Đại Đồng đích thân tới đón y, Kim Phi cũng không sĩ diện, kéo rèm bước ra khỏi xe ngựa.

"Vi thần bái kiến Kim tiên sinh!"

Ngụy Đại Đồng cúi đầu về phía Kim Phi nói: "Chúc mừng tiên sinh đã đánh bại Đông Man, Đảng Hạng, cũng cảm tạ tiên sinh dẫn quân chiến đấu hăng hái, bảo hộ người dân Xuyên Thục chu toàn!"

Phải nói rằng Ngụy Đại Đồng không chỉ giỏi làm quan mà còn giỏi nịnh nọt.

Kim Phi và các nhân viên hộ tống của y đã chiến đấu liều lĩnh ở Du Châu và Hi Châu. Dù đó là nhiệm vụ của họ nhưng không ai muốn liều mình bảo vệ những người như một đám ăn cháo đá bát.

Câu nói này quả thật đã đi thẳng vào trái tim của Kim Phi và những nhân viên hộ tống xung quanh.

“Cầm súng khi quốc gia gặp nạn, coi cái chết như trở về nhà, bảo vệ biên giới là nghĩa vụ của quân nhân chúng ta!”

Kim Phi nói: "Gần đây Ngụy đại nhân vất vả rồi, ta nghe nói kênh rạch xung quanh Tây Xuyên đã được sửa chữa rất tốt!"

Vừa rồi ngồi trên xe nên y không nhìn kỹ, bây giờ đứng trước mặt, Kim Phi nhìn thấy tay của Ngụy Đại Đồng tê cóng, khuôn mặt cũng nứt nẻ vì lạnh. Nếu ông ta không mặc quân phục thì hoàn toàn không nhận ra ông ta là một người đọc sách, ngược lại càng thấy ông ta giống một ông lão nông dân chăm chỉ hơn.

Những quan chức đi theo ông ta đều không khác gì.

“Không vất vả, không vất vả.” Ngụy Đại Đồng liên tục xua tay: “Bảo vệ biên cương là nghĩa vụ của quân nhân vậy thì việc tu sửa kênh mương chính là nhiệm vụ của ta, là việc ta nên làm!”

"Ngụy đại nhân, ngài từ đập Đô Giang đến à?" Kim Phi hỏi.

“Không phải,” Ngụy Đại Đồng chỉ vào con kênh trước mặt nói: “Con kênh này sắp hoàn thành và chuẩn bị thông nước, ta đến kiểm tra một chút, tình cờ nghe tin tiên sinh đến nên muốn chờ ở đây hai ngày, sau đó cùng tiên sinh đến đập Đô Giang, dọc đường tiên sinh có gì muốn chỉ bảo thì ta có thể dễ dàng sửa đổi.”

"Việc kiểm tra cống đã hoàn thành chưa?"

"Vẫn còn một chút nhưng có thể sắp xếp cho Từ đại nhân dẫn dắt đội.” Ngụy Đại Đồng không hề nói dối, thành thật nói: “Tiên sinh yên tâm, Từ đại nhân kinh nghiệm phong phú hoàn toàn có thể gánh vác trách nhiệm này.”

Một vị quan đứng sau Ngụy Đại Đồng tiến lên một bước và cung kính cúi đầu chào Kim Phi.

Loại tướng nào thì sẽ có loại binh như thế, Ngụy Đại Đồng là một người thành thật nên đương nhiên những người ông ta chiêu mộ cũng giống thế.

Dù đây là lần đầu tiên Kim Phi gặp Từ đại nhân, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và đôi tay giống như Ngụy Đại Đồng của y biết đây cũng là người thành thật.

Hơn nữa y tin tưởng quyết định của Ngụy Đại Đồng, nếu Ngụy Đại Đồng muốn lừa y, thì vừa rồi ông ta chỉ cần nói kiểm tra đã kết thúc là được.

Kim Phi gật đầu với Từ đại nhân xem như trả lễ, sau đó nói với Thiết Chùy: “Mang cho ta con ngựa đến đây, kế tiếp ta muốn cưỡi ngựa đến đập Đô Giang.”

"Tiên sinh, ngài vẫn nên ngồi xe ngựa đi, cưỡi ngựa không an toàn."

Thiết Chùy có chút khó xử nói.

Hiện tại người muốn giết Kim Phi quá nhiều, phàm là những người dám ra tay thì nhất định là cao thủ, trong đó có rất nhiều người giỏi ngụy trang.

Mặc dù phía trước có lính trinh sát dò đường và trên trời có phi thuyền cảnh báo, nhưng hai bên đường chính có quá nhiều nơi để ẩn nấp, Thiết Chùy cũng không thể đảm bảo rằng họ có thể phát hiện toàn bộ sát thủ.

Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên lao ra và bắn cho Kim Phi một mũi tên, bọn muốn cản cũng cản không kịp.

Xe ngựa mà Kim Phi ngồi được chế tạo đặc biệt, cho dù có người muốn ám sát y, dùng kiếm thông thường cũng khó có thể làm hỏng xe ngựa.

Vì vậy đi xe ngựa là lựa chọn an toàn nhất.

"Kim tiên sinh, tốt nhất ngài nên nghe lời Thiết Chùy và lên xe đi!"

Ngụy Đại Đồng cũng khuyên nhủ theo: “Ta sẽ cưỡi ngựa đi cạnh xe của ngài, có chuyện gì cần hỏi, ngài cứ cho gọi ta là được!”

Ưu điểm lớn nhất của Kim Phi là có thể nghe lời khuyên của người khác và không dám coi thường sự an toàn của bản thân.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng y cũng gật đầu và quay trở lại xe ngựa.

Ngụy Đại Đồng cưỡi ngựa song hành cùng với Thiết Chùy ở bên trái xe.

Tất cả mọi người đều không phát hiện, trên một ngọn đồi cách đó vài trăm mét, có hai người đang trốn trong rừng, chăm chú nhìn theo đoàn xe.

"Trở về báo cáo với Tiền tiên sinh, Kim Phi không cưỡi ngựa đi cùng Ngụy Đại Đồng mà đi xe ngựa!"

Một người trong số họ thì thầm.

“Kim Phi này cũng quá nhát gan,” người còn lại tức giận nói: “Ông đây ngồi xổm ở đây mấy ngày, tất cả đều phí công rồi!”

"Ngươi đạt đến trình độ của y thì gan của ngươi cũng bé thôi."

"Đừng than vãn nữa, mau quay lại báo cáo để Tiền tiên sinh tìm cơ hội khác!"

Người lên tiếng đầu tiên vỗ nhẹ vào vai người bạn đồng hành của mình.

"Haiz, cũng không biết khi nào ta mới có thể quay lại."

Người bạn đồng hành lại than vãn rồi quay người đi vào rừng.

Advertisement
';
Advertisement