Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Làm mưu sĩ, Tiền tiên sinh hiểu nhiều hơn, nghĩ cũng nhiều hơn phi công và kẻ ẩn nấp.

Tốc độ Kim Phi nổi dậy quá nhanh, chuyện này khiến căn cơ của Kim Phi có hơi bất ổn, nhưng Kim Phi lại làm được lượng lớn vũ khí kiểu mới trong thời gian rất ngắn, cũng khiến kẻ địch của y bị đánh cho trở tay không kịp.

Đặc biệt là tổ hợp phi thuyền và lựu đạn, chính là thứ khó giải quyết đối với kẻ địch của Kim Phi.

Có phi thuyền, nhân viên hộ tống hoàn toàn chiếm cứ quyền chủ động chiến tranh.

Muốn đánh thì đánh, không muốn thì có thể rút lui bất cứ lúc nào, kẻ địch muốn đuổi theo cũng không có cách nào đuổi được.

Cho nên khi Đông Man dùng chim ưng khắc chế phi thuyền, tất cả kẻ địch của Kim Phi đều cổ vũ.

Bởi vì chim ưng phá vỡ thần thoại của phi thuyền và khinh khí cầu, buộc nhân viên hộ tống không thể không tác chiến trên mặt đất.

Mặc dù nhân viên hộ tống ở trên mặt đất vẫn chiếm ưu thế vũ khí, nhưng kẻ địch của Kim Phi rất nhiều, nội tình của kẻ địch cũng rất sâu.

Nếu như không có lực lượng trên không trung tham dự, bọn họ có thể liên hợp lại, dùng chiến thuật biển người san bằng sự chênh lệch vũ khí.

Tứ hoàng tử và Tấn vương đã phái sứ giả, liên hợp với Đảng Hạng, Đông Man và gia tộc quyền quý, quyền thế các nơi để trao đổi việc này.

Dưới áp lực của Xuyên Thục, kẻ địch của Kim Phi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liên hợp lại.

Nhưng bọn họ còn chưa đàm phán cụ thể điều khoản hợp tác thì bên phía Kim Phi đã tìm được biện pháp đối phó với chim ưng.

Trong mắt kẻ ẩn nấp, khẩu súng này xuất hiện đã khiến hành động lần này thất bại, nhưng Tiền tiên sinh lại ý thức được, sau khi khẩu súng này xuất hiện, chim ưng không thể gây uy hiếp với phi thuyền nữa, khinh khí cầu và phi thuyền của Xuyên Thục lại có thể tung hoành trên bầu trời.

Trước đó Kim Phi bị chèn ép nhiều mặt, tổn thất nặng nề, hiện giờ có cơ hội phản kích, chỉ sợ sẽ nhanh chóng ra tay.

Thế cục của Đại Khang cũng có thể sẽ thay đổi một lần nữa vì sự xuất hiện của khẩu súng này.

Ngay khi Tiền tiên sinh còn đang đắm chìm trong rung động do súng trường mang đến, lại nghe thấy kẻ ẩn nấp nói: "Tiên sinh, sao phi thuyền lại bay về phía chúng ta thế?"

Tiền tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên, đúng thế, phi thuyền đang bay về phía bọn họ.

"Không hay rồi, bọn hắn phát hiện nơi này rồi!" Tiền tiên sinh biến sắc: "Mau rút lui!"

"Sao bọn hắn lại phát hiện ra nơi này?" Lục Giáp quay đầu nhìn về phía kẻ ẩn nấp: "Có phải là thằng nhóc nhà bán đứng chúng ta không?"

"Ta không có!" Kẻ ẩn nấp nhanh chóng nhấc tay thề: "Tiền tiên sinh, ta dùng mạng của mình để thề với ngài, ta không bán đứng các ngươi!"

"Ta biết ngươi không làm phản, nhưng ngươi hẳn đã sớm bị nhân viên hộ tống để mắt tới rồi!"

Tiền tiên sinh nói: "Bọn hắn không hề động tới ngươi, là vì cố ý thả ngươi đi, để ngươi tới tìm chúng ta!"

"Nhân viên hộ tống đáng chết, quá hèn hạ!" Kẻ ẩn nấp tức giận cắn răng mắng.

Lục Giáp cũng gấp gáp hỏi thăm: "Tiền tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Nơi này đã bị phát hiện, không có cách khác, chia nhau ra chạy trốn đi, có thể chạy thoát hay không thì phải tự xem mình rồi!"

Tiền tiên sinh nói: "Nhân lúc phi thuyền còn chưa tới, tất cả đi nhanh lên chút đi, nếu như có thể chạy thoát thì tập hợp ở núi Hắc Ngưu!"

"Tiền tiên sinh, chúng ta đi rồi thì ngài phải làm sao bây giờ?" Lục Giáp và kẻ ẩn nấp hỏi.

“Ta lớn tuổi rồi, đi đứng cũng không tiện, không chạy thoát được." Tiền tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Các ngươi đi đi, không cần phải để ý đến ta, nếu như các ngươi có thể chạy thoát, tiện thể giúp ta chăm sóc con trai một chút, nếu không tiện thì thôi!"

"Tiền tiên sinh, ngài yên tâm, sau này con trai của ngài chính là con trai của ta, chỉ cần ta có một miếng ăn, thì sẽ không để nó bị đói!"

Kẻ ẩn nấp ôm quyền với Tiền tiên sinh, quay người tiến vào bụi cỏ.

"Tiên sinh, bảo trọng!"

Lục Giáp ngẩng đầu nhìn phi thuyền càng ngày càng gần, cũng thi lễ với Tiền tiên sinh một cái, sau đó rời đi.

Tiền tiên sinh nhìn hai người chạy xa, lúc này mới quay về lò gạch.

Trong lò gạch trống rỗng, chỉ có một đám cỏ dại ở góc hẻo lánh, là do nạn dân lúc trước trốn ở đây để lại, cũng sắp mục nát rồi.

Tiền tiên sinh không để ý đến đám cỏ dại, mà đi đến rìa lò gạch, tìm tòi trên mặt đất một chút, dùng ngón tay móc ra một đầu dây từ trong đất.

Kéo theo đầu dây một phát, một tấm ván gỗ bị nhấc lên, lộ ra một đường hầm đen nhánh.

Nếu như Lục Giáp ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.

Trước khi Tiền tiên sinh đến, ông ta đã sớm kiểm tra lò gạch một lượt, nhưng lúc đó sự chú ý của ông ta đều đặt trên đám cỏ dại, hoàn toàn không phát hiện có đường hầm bí mật ở đây.

Tiền tiên sinh tiến vào trong đường hầm, sau đó thả tấm ván xuống, bò lên theo đường hầm.

Còn kẻ ẩn nấp và Lục Giáp, chỉ là quân cờ mà Tiền tiên sinh ném ra để thu hút sự chú ý của phi thuyền mà thôi.

Tiền tiên sinh đoán rất đúng, thật ra khi kẻ ẩn nấp vừa chạy từ đống đá sụp này ra, Lão Ưng đã phát hiện hắn rồi, nhưng mà kẻ ẩn nấp chỉ là con tôm nhỏ, Lão Ưng không đánh cỏ động rắn, mà cố ý thả hắn đi.

Trên đường kẻ ẩn nấp đi đến lò gạch, vẫn luôn vô cùng cẩn thận, cố gắng che giấu chính mình, nhưng Lão Ưng ở trên trời nhìn từ trên cao xuống, thấy rõ ràng tất cả.

Không chỉ kẻ ẩn nấp, mà cả Lục Ất rời đi trước đó, Lão Ưng cũng thấy rất rõ ràng.

Nhưng lúc ấy chim ưng còn chưa xuất hiện, Lão Ưng không quan tâm bọn họ.

Hiện giờ chim ưng đã bị đánh chết, cũng đến lúc thu lưới rồi.

Lão Ưng phát hiện kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chia nhau chạy trốn thì cười khẩy, bắn ra một mũi tên lệnh về phía vị trí hai bọn họ chạy trốn.

Lúc này phi thuyền khác cũng nhìn thấy kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu mục đích của Lão Ưng, không cần Lão Ưng hạ lệnh, đã có hai chiếc phi thuyền chia ra đuổi theo hai người.

Trong trại, Kim Phi cũng đã nhìn thấy mũi tên lệnh, quay đầu nhìn về Thiết Chùy liếc mắt ra hiệu một cái.

Thiết Chùy hiểu ý, bước nhanh ra khỏi lều vải.

Một lát sau, mấy binh lính nữ vác súng kíp cưỡi ngựa chạy ra ngoài, chạy như điên đến chỗ phi thuyền.

Truy kích kẻ ẩn nấp trên phi thuyền, lúc đầu phi công định hạ thấp độ cao, để nhân viên hộ tống hạ xuống đuổi bắt kẻ ẩn nấp, phát hiện đội súng kíp cưỡi ngựa tới thì bỏ đi ý nghĩ này, tại không trung chằm chằm chết ẩn núp người, chỉ dẫn phương hướng cho đội kỵ binh.

Hai cái chân sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền và chiến mã được? Hơn nữa xung quanh đây đều là đất bằng, kẻ ẩn nấp không có chỗ nào để trốn, rất nhanh đã bị đội kỵ binh đuổi kịp, bao vây lại.

Kẻ ẩn nấp thấy không thể trốn thoát, nên quay người lao về phía binh lính nữ, trước khi chết muốn lôi kéo thêm một nữ công nhân làm đệm lưng.

Đáng tiếc bây giờ các binh lính nữ rất có kinh nghiệm đối phó với tử sĩ, kẻ ẩn nấp chưa kịp tới gần, một nữ công nhân cách hắn gần nhất đã nâng súng kíp lên, bóp cò.

Nhưng trước khi nổ súng, họng súng của nữ công nhân đột nhiên hướng xuống thấp một chút.

Sau một tiếng súng vang, hai chân kẻ ẩn nấp đồng thời tuôn ra sương máu, đầu đập trên mặt đất, dưới tác dụng của quán tính, trượt về phía trước mấy mét mới dừng lại.

Hắn còn chưa xoay người, lại có mấy nữ công nhân lấy nỏ ra, nhắm ngay cánh tay kẻ ẩn nấp.

Cao thủ cả đời, cứ thế bị các nữ công nhân phế bỏ tứ chi, nằm rạp trên mặt đất, thậm chí không lật nổi người.

Một bên khác, đãi ngộ của Lục Giáp cũng không kém là bao, bị các nữ công nhân dùng lưới đánh cá bắt sống.

Còn có một đội nữ công nhân bao vây lò gạch dưới sự chỉ huy của Lão Ưng.

Thanh Diên dẫn theo đoàn ca múa đi tham gia náo nhiệt.

Các cô tạo ra một vở kịch căn cứ theo trận chiến thủ thành thành Du Quan, vừa đưa ra, lập tức được quan tâm nồng nhiệt.

Chuyện xưa bắt đầu từ khi Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo binh lính nữ đi cướp đoạt thành Du Quan, mãi cho đến khi Kim Phi mang binh tiếp viện cho Lưu Thiết mới kết thúc.

Lúc ấy, số nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan có khoảng chừng mấy ngàn người, nhưng cuối cùng đến khi chiến đấu kết thúc, chỉ còn tám trăm người còn sống.

Binh lính nam gần như đều tử trận, trong tám trăm người sống sót, gần như tất cả đều là binh lính nữ.

Advertisement
';
Advertisement