Bao gồm cả những nhà máy ở Kim Xuyên, hầu hết những thứ sản xuất ra đều phải được phân phối thông qua thương hội và hợp tác xã mua bán, cần Đường Tiểu Bắc sắp xếp thống nhất tùy theo điều kiện khác nhau của mỗi nơi.
Vì vậy, những nhà máy đó về cơ bản đều thuộc quyền quản lý của Đường Tiểu Bắc.
Có thể nói Đường Tiểu Bắc chính là người quản lý tài chính của Xuyên Thục.
Số tiền bỏ ra cho dự án thủy lợi đập Đô Giang quả thực rất lớn nên Đường Tiểu Bắc không hài lòng là chuyện bình thường.
Phụ nữ ở Xuyên Thục xưng “bà đây” là chuyện bình thường, nhưng địa vị của Kim Phi trong gia đình quá cao, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương xem y như tổ tông mà cung phụng, vì thế sẽ không bao giờ tự xưng “bà đây” ở trước mặt Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm không sợ Kim Phi nhưng cô ấy đến từ Trung Nguyên, không quen tự xưng là “bà đây”.
Cũng chỉ có Đường Tiểu Bắc thỉnh thoảng kêu to “bà đây” ở trước mặt Kim Phi khiến y cảm thấy khá thú vị, y không khỏi nghĩ tới câu chuyện cười đời trước trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, đột nhiên nói: "Đường Tiểu Bắc, lão tử thụ đạo sơn!”
Đường Tiểu Bắc đang nằm trên giường chợt như bị điện giật, lập tức nổi giận.
Cô ấy lao thẳng đến trước mặt Kim Phi, lo lắng hỏi: “Làm gì cơ?”
Đồng thời trong đầu cô ấy lại điên cuồng suy nghĩ, xem vừa rồi mình có nói sai gì đó không.
Bình thường, Đường Tiểu Bắc không ngoan ngoãn nghe lời Kim Phi như Quan Hạ Nhi, cũng không kính trọng y như Cửu công chúa và Tả Phi Phi, đôi khi còn trêu chọc và nổi giận với Kim Phi nữa.
Thành thật mà nói, cách hai người ăn ở với nhau giống với các đôi vợ chồng bình thường hơn.
Nhưng hiện tại địa vị của Kim Phi đã quá cao, thậm chí y còn được thần thánh hóa trong suy nghĩ của nhiều dân làng.
Do đó các người phụ nữ trong làng đã bắt đầu nói xấu sau lưng Đường Tiểu Bắc, nói hiện tại cô ấy đã có quyền lực trong tay, bắt đầu làm càn, không tôn trọng Kim Phi.
Nhưng Kim Phi biết sự thật không phải thế.
Đường Tiểu Bắc trông có vẻ khá vô tư, nhưng thực tế lại cực kỳ cẩn thận, nếu không thì e rằng cô ấy đã chết trong thanh lâu từ lâu rồi.
Không phải cô ấy không tôn trọng Kim Phi, mà thực ra Đường Tiểu Bắc là người hiểu rõ Kim Phi nhất, cũng là người đã bỏ ra nhiều công sức nhất để giúp đỡ Kim Phi.
Cô ấy rất tốt với Kim Phi, không phải là sự quan tâm ân cần chu đáo như Quan Hạ Nhi hay Nhuận Nương, cũng không phải kiểu tôn trọng lẫn nhau như Cửu công chúa.
Đường Tiểu Bắc có thể nhận ra, khi đối mặt với sự ân cần chăm sóc đến mức dè dặt của Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương, Kim Phi thực sự có hơi áp lực.
Bởi thế cô ấy mới dùng cách này để sống cùng với Kim Phi.
Sự thật đã chứng minh rằng, khi Kim Phi sống cùng với Đường Tiểu Bắc rất thoải mái và dễ chịu.
Không chỉ sống chung thật lòng với nhau, Đường Tiểu Bắc cũng suy nghĩ rất cẩn thận rằng Kim Phi muốn gì và phải làm thế nào để giúp Kim Phi giảm bớt gánh nặng.
Lúc đầu thì cô ấy biết Kim Phi cần có người quản lý thương hội, Đường Tiểu Bắc lập tức chủ động gánh vác gánh nặng này.
Người bình thường chỉ thấy Đường Tiểu Bắc làm đại chưởng quầy ở thương hội Kim Xuyên danh tiếng lẫy lừng, nhưng không nhìn thấy cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực để làm đại chưởng quầy.
Chưa kể tới việc phải chạy vạy khắp nơi để sắp xếp lại sổ sách, thường xuyên phải xem sổ sách đến tận nửa đêm.
Nhất là sau khi hợp tác xã mua bán thành lập, Đường Tiểu Bắc không biết đã bỏ ra bao nhiêu công sức vào đó, người cũng gầy đi một vòng.
Nếu Đường Tiểu Bắc không cố gắng như thế thì hợp tác xã mua bán cũng sẽ không phát triển thuận lợi thế này được.
Ngày nay, tất cả thị trấn nhỏ và một số làng có quy mô tương đối lớn ở Xuyên Thục cũng đã thành lập hợp tác xã mua bán, nhưng vẫn không hủy bỏ thương hội Kim Xuyên, các hợp tác xã mua bán thường chỉ có một hai mặt tiền cửa hàng, còn thương hội thì có nhiều chi nhánh hơn.
Dưới sự cố gắng của Đường Tiểu Bắc, các chi nhánh của thương hội Kim Xuyên đã trải rộng đến tất cả các huyện phủ ở Xuyên Thục từ lâu, một số huyện phủ có nhiều dân và diện tích lớn, Đường Tiểu Bắc cũng sẽ tăng các chi nhánh cho phù hợp với tình hình.