Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nếu các hợp tác xã mua bán ở các thị trấn thiếu hàng, đều có thể đến các huyện phủ nhập hàng.

Thư của người dân, một ít công văn không quan trọng và việc phân phát nhật báo Kim Xuyên, tất cả đều sẽ được vận chuyển thông qua mạng lưới của thương hội Kim Xuyên.

Những điều này nói thì dễ nhưng thực tế lại rất khó thực hiện.

Trước kia, Đường Tiểu Bắc đã mấy tháng không về làng chỉ vì bận rộn thiết lập hệ thống vận chuyển.

Hiện tại cơ bản cũng đã hoàn thành.

Đây là lý do tại sao Đường Tiểu Bắc dám mạnh miệng như thế khi gặp được Kim Phi.

Bởi vì đây đúng thật là một thành tựu lớn.

Lập công lớn, sao không tự hào một chút chứ?

“Chẳng lẽ hai ngài nay ta bộc lộ hơi quá mức nên khiến tướng công mất hứng rồi sao?”

Đường Tiểu Bắc thầm lo lắng, cũng hơi hối hận.

Có lẽ đã rất lâu chưa được gặp Kim Phi nên Đường Tiểu Bắc có hơi phấn khích cộng thêm việc vừa lập được công lớn, bởi vậy vào lần gặp mặt này, Đường Tiểu Bắc cư xử hơi hống hách.

Không chỉ nói thẳng với với Nhuận Nương và Tả Phi Phi, nói rằng gần đây Kim Phi thuộc về cô ấy, vừa rồi cô ấy còn yêu cầu Kim Phi bóp chân cho mình.

Lúc này, Kim Phi lại đột ngột nói câu ‘Vua cả vùng núi Thục’ khiến cho Đường Tiểu Bắc sợ hãi.

Nghĩ qua nghĩ lại, cô ấy lập tức ngồi dậy, cúi đầu chủ động nhận sai: “Tướng công, ta biết tầm quan trọng của Ngụy Đại Đồng trong việc trùng tu công trình xây dựng thủy lợi, nhưng ta lại cảm thấy ông ta dùng rất nhiều tiền nên mới oán trách vài câu, ta không hề nghi ngờ quyết định của chàng với Vũ Dương... Sau này ta không dám nữa đâu...”

Vừa rồi Kim Phi chỉ nói đùa một câu, ai nào ngờ Đường Tiểu Bắc lại phản ứng mạnh thế đâu?

Chỉ có thể nói uy lực của câu ‘Vua cả vùng núi Thục’ ở Xuyên Thục thực sự quá lớn, là nỗi ám ảnh của hầu hết mọi người.

Kim Phi chợt hơi lúng túng.

Đâu thể nói với Đường Tiểu Bắc rằng hồi nãy y chỉ nói đùa được!

Nói thế, e rằng Đường Tiểu Bắc sẽ giận dỗi thêm một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Kim Phi chỉ có thể xụ mặt nói: “Quên đi, thấy dạo gần đây muội làm khá tốt, ta đây sẽ không chấp nhặt với muội!”

Nói rồi, y lại kéo cẳng chân Đường Tiểu Bắc ra rồi tiếp tục nắn bóp.

Đường Tiểu Bắc nhìn y một cái, cũng biết được Kim Phi không nổi giận thật, tảng đá trong lòng mới rơi xuống.

Cô ấy lặng lẽ vén váy lên, để lộ bắp đùi.

Kim Phi cũng không khách khí, xoa đều, tay cũng càng ngày càng đi lên trên.

Đêm đến, Kim Phi viết thư cho Cửu công chúa, Hàn Phong, Trần Văn Viễn và những người khác.

Trong thư viết cho Cửu công chúa, Kim Phi nói ra kết quả cuộc khảo sát lần này với suy đoán của y, yêu cầu cô ấy chuẩn bị ứng phó thiên tai.

Trong thư viết cho Trần Văn Viễn, Kim Phi yêu cầu anh ta viết một đoạn văn, kết hợp với Ngụy Đại Đồng huy động thêm người dân, nhanh chóng làm xong các con kênh càng nhanh càng tốt.

Trong thư viết cho Hàn Phong thì y yêu cầu anh ta nhanh chóng điều tra làm rõ, chim ưng trong tay Tấn vương là do người Đảng Hạng tặng cho hay là do Tấn vương đã tìm được biện pháp thuần hóa chim ưng!

“Tướng công, chàng đang lo lắng sao?”

Đường Tiểu Bắc nói: “Người đi đến Cao Nguyên xem xét tình hình vẫn chưa quay lại, tin tức cũng chưa được gửi về, nếu đợi đến khi họ gửi tin về, phát hiện Ngụy Đại Đồng và Đồng Tử Minh đã phán đoán sai, chẳng phải chúng ta bận rộn thành công cóc cả rồi sao?”

Vào lúc Kim Phi viết thư cho mọi người, Đường Tiểu Bắc vẫn ở một bên mài mực, cũng đã nhìn thấy được nội dung thư, cảm thấy Kim Phi đang chuyện bé xé ra to.

Thật ra Kim Phi cũng phán đoán giống với Ngụy Đại Đồng và Đồng Tử Minh, chỉ là không nói với Đường Tiểu Bắc thôi.

Nhưng Kim Phi cũng hiểu được những gì Đường Tiểu Bắc nói, cười khổ nói: “Thổ Phiên cách Đại Khang quá xa, đừng nói tới những người vừa được cử đi vài ngày trước, đoàn sứ giả được Lý Địch dẫn đầu đã lên đường trước đó hiện tại đã đi đến đâu, ta cũng không biết.

Thời tiết đang ấm dần, băng tuyết luôn tan chảy, cho dù người được cử đến Cao Nguyên có phát hiện nguy hiểm và muốn báo về đi nữa, cũng chưa chắc đã đến kịp.

Thật ra ta cũng hi vọng là ta đã đoán sai, như thế, chúng ta không hải làm công cóc, nhưng nếu ta đã đoán đúng, đến lúc đó, nếu chúng ta không có một biện pháp ứng phó nào thì phải làm sao đây?”

“Tướng công nói có lý, hiện tại chúng ta nên chuẩn bị trước, coi như là đang đề phòng với những tai họa từ trong trứng nước vậy.” Đường Tiểu Bắc hùa theo gật đầu.

Advertisement
';
Advertisement