Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trên đường đi đã nhìn thấy con kênh, cũng đã đến thị sát đập Đô Giang, cần căn dặn gì cũng đã cặn dặn Ngụy Đại Đồng rồi.

Ngay từ sáng sớm ngày thứ hai, Kim Phi đã dẫn theo Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương và những người khác lên thuyền, xuôi dọc theo sông Kim Mã.

“Ngồi thuyền hơi nước quen rồi, giờ ngồi thuyền này lúc nào cũng cảm thấy quá chậm.”

Đường Tiểu Bắc đứng trên boong tàu, ngắm nhìn núi non hai bờ cảm khái.

Từ xưa mỗi khi đi đường thủy, cô ấy đều đi bằng tàu Trấn Viễn số hai.

Nhưng dạo này tàu Trấn Viễn số hai bận chở lương thực, lại đi xuôi dòng từ đập Đô Giang tới Tây Xuyên, Kim Phi bèn không gọi tàu Trấn Viễn số hai đến đón bọn họ nữa, mà xuất phát bằng con thuyền gỗ do Ngụy Đại Đồng đã sắp xếp.

Mặc dù tốc độ của thuyền gỗ không chậm lắm, nhưng vẫn kém xa Trấn Viễn số hai.

Tục ngữ có câu, người nghèo dùng thời gian đổi tiền bạc, người giàu dùng tiền đổi thời gian.

Do càng ngày càng có nhiều chuyện cần phải xử lý, bởi vậy Đường Tiểu Bắc cũng dần trân quý thời gian hơn.

“Chúng ta cũng còn dư thời gian, gấp cái gì?” Kim Phi nói: “Dạo này tàu Trấn Viễn số hai khá bận, điều tàu tới đón chúng ta một chuyến, không phải là làm lỡ việc vận chuyển lương thực à?”

“Tướng công, hay là lúc nào chàng làm thêm mấy thuyền hơi nước nữa đi?”

Đường Tiểu Bắc nói: “Chưa nói đến chuyện vận chuyển lương thực, chỉ riêng chuyện chở chúng ta thôi, Trấn Viễn số hai đi một chuyến cũng không chở đủ.”

Cùng với sự mở rộng của thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, việc làm ăn và phân phối vật liệu cũng ngày càng phát đạt hơn.

Ngày thường nhiệm vụ chủ yếu của Trấn Viễn số hai là chạy đến khắp các nơi ở Xuyên Thục và Kim Xuyên, giúp thương hội Kim Xuyên vận chuyển hàng hóa.

Nếu như gặp phải hoạt động quân sự hoặc có nhiệm vụ khẩn cấp, Trấn Viễn số hai bị điều đi, thương hội Kim Xuyên cũng chỉ có thể giao công việc này cho đội buôn và xe ngựa.

Mặc dù dưới tác động của công cuộc ra công cứu giúp, đường chính ở Xuyên Thục đã được cải thiện đáng kể so với trước đây, nhưng tốc độ chuyển hàng của xe ngựa vẫn không thể nhanh bằng Trấn Viễn số hai được.

Khoảng thời gian này, bởi vì phải chuyển lương thực đến Giang Nam, nên Trấn Viễn số hai không thể quan tâm đến thương hội, việc cung cấp vật liệu của thương hội cũng đã xảy ra vấn đề ngay sau đó.

Một vài hợp tác xã cung ứng là xuất hiện tình huống “cháy hàng’.

“Lần này ta tới đây, ngoại trừ việc đến thị sát đập Giang Đô, việc còn lại chính là đến xưởng đóng thuyền Đông Hải.”

Kim Phi nói: “Chờ đến Tây Xuyên gặp Khánh đại nhân xong, ta sẽ xuất phát.”

Từ đầu tới cuối Khánh Hâm Nghiêu vẫn luôn đứng về phía Kim Phi và Cửu công chúa, Cửu công chúa có thể thuận lợi lên ngôi xưng đế ở Xuyên Thục như vậy, còn ổn định đến ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của anh ta.

Kim Phi đã tới Tây Xuyên, không đến gặp Khánh Hâm Nghiêu là không được.

“Tướng công, chàng nhất định phải đi Đông Hải sao?”

Cô ấy cũng giống như Quan Hạ Nhi, vừa nghe nói Kim Phi phải đi Đông Hải, phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Bắc là phản đối.

Lần trước cô ấy và Kim Phi suýt nữa chết ở Đông Hải, cho tới tận bây giờ, có đôi khi Đường Tiểu Bắc nằm mơ nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm ấy, cô ấy lại bị dọa sợ tỉnh dậy giữa nửa đêm.

“Những kỹ thuật liên quan đến chuyện đóng thuyền quá nhiều, ta không thể không tới đó được!”

Kim Phi biết Đường Tiểu Bắc đang lo lắng cho y, y xoa đầu cô ấy, an ủi: “Yên tâm đi, lần này đám người Thiết Chùy đã chuẩn bị đối sách kỹ càng rồi, còn chuẩn bị thêm mấy kế hoạch dự bị, Vũ Dương cũng đã phái người tới Đông Hải giám sát trước rồi, sẽ không sao đâu!”

“Đối sách có kỹ càng hơn cũng vẫn sẽ có sơ hở, vẫn phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn nữa!” Đường Tiểu Bắc nhắc nhở y.

Nhưng mà cô ấy cũng biết, chuyện đóng thuyền bắt buộc phải có Kim Phi ở đó quan sát, vì vậy sau mấy lần nhắc nhở cô ấy cũng không khuyên y nữa.

Đập Giang Đô và Tây Xuyên không còn cách bao xa, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đứng trên boong nói chuyện, rất nhanh đã tới nơi rồi.

“Tướng công, cây cầu trước mặt là cây cầu lúc trước chàng phá sao?”

Đường Tiểu bắc chỉ vào cái đôn gỗ ở phía không xa hỏi.

Lúc đó Đan Châu dẫn quân bao vây thành Tây Xuyên, Kim Phi và Cửu công chúa dẫn người tới cứu viện.

Vì muốn quấy rối lòng quân địch, đập tan đường lui của bọn chúng, Kim Phi bèn phái người phá nát cây cầu trên sông Kim Mã kia.

Đến khi Đan Châu sai người tới cứu viện, Kim Phi lại ra lệnh cho Ngụy Đại Đồng đắp một con đê chứa nước ở vùng thượng du, khiến nước trong sông Kim Mã dâng lên nhanh chóng, y không mất một binh một tốt, đã nhấn chìm mấy nghìn binh lính của kẻ địch.

Sau đó Kim Phi lo lắng kẻ địch ở cao nguyên sẽ lẻn vào Tây Xuyên qua cây cầu kia, vậy nên không cho tu bổ lại cây cầu đá đó.

“Đúng vậy. Lúc đó ta và Vũ Dương, Lương ca lên bờ ngay tại chỗ này.”

Kim Phi chỉ vào một khu đất tương đối bằng phẳng nói: “Từ chỗ này đi thẳng về phía Đông, là đến núi Mao Nhi, lúc đó Mạnh Thiên Hải và Trần Phương Chí bị Đan Châu bao vây ở chỗ này.

Đi về phía trước thêm một đoạn, muội có thể nhìn thấy một thung lũng, lúc đó Ngụy đại nhân phá đê, trong chớp mắt đã nhấn chìm mấy nghìn tên địch!

Nếu không nhờ vậy, e rằng chúng ta khó mà chiếm được núi Mao Nhi thuận lợi như vậy, chiến dịch dốc Đại Mãng sau này, cũng không thuận lợi được như vậy.”

Lúc ấy có mấy nghìn tên địch bao vây núi Mao Nhi, Kim Phi và Cửu công chúa thì chỉ dẫn theo hơn một nghìn người.

Hơn nữa thời điểm đó các nhân viên hộ tống còn chưa giỏi đánh trận như bây giờ, Kim Phi chỉ nghĩ ra được một cách là phân tán kẻ địch, giết từng đám một.

Nếu như không phải nơi đây chôn thân mấy nghìn tên địch, e rằng sau này tấn công núi Mao Nhi sẽ không được thuận lợi như vậy.

Cho dù có thắng, tỷ lệ thương vong cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Lúc ấy Kim Phi vừa mới đến, lời nói của y không có giá trị, chính nhờ trận chiến núi Mao Nhi này, đã khiến Mạnh Thiên Hải và Trần Phượng Chí thấy được ý chí mạnh mẽ của nhân viên hộ tống, cùng với năng lực chỉ huy tác chiến của Kim Phi, từ đó Kim Phi nói gì nghe nấy, đặt cơ sở cho chiến thắng dốc Đại Mãng sau này.

Ngụy Đại Đồng đi từ trong khoang thuyền ra, đúng lúc nghe thấy mấy lời này của Kim Phi, cười nói: “Trận chiến khi ấy, tất cả đều nhờ có tiên sinh dụng binh như thần, ta chỉ phối hợp với tiên sinh mà thôi!”

“Nếu như không có Ngụy đại nhân, ta làm sao biết cách đào đê được?” Kim Phi cười nói: “Ngụy đại nhân, ta thành thật khuyên ngài một câu, sau này lập công nhất định không được khiêm tốn, nếu không sẽ mất công đó!”

“Nhớ kỹ rồi!” Ngụy Đại Đồng gật đầu cười.

Thuyền lớn tiếp tục tiến lên, sau khi vòng qua một vách đá, Đường Tiểu Bắc đã nhìn thấy thung lũng mà Kim Phi nói.

Nhưng khiến Đường Tiểu Bắc bất ngờ là, có rất nhiều người đang đứng trong thung lũng.

Thung lũng khuất nắng, hơn nữa khoảng cách còn hơi xa, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy có rất nhiều người mặc áo giáp, dáng vẻ đùng đùng sát khí.

Nhớ tới câu chuyện ban nãy của Kim Phi, Đường Tiểu Bắc còn tưởng rằng đó là đám binh lính chết chìm của Thổ Phiên, biết hai kẻ hại chết bọn chúng là Kim Phi và Ngụy Đại Đồng tới, nên hiện hồn về tìm hai người họ báo thù.

Đường Tiểu Bắc theo bản năng dựa lại gần Kim Phi, lại nghe Khánh Mộ Lam ở một bên khác của boong tàu, phất tay về phía bờ gọi lớn: “Ca!”

Nghe Khánh Mộ Lam gọi như vậy, Đường Tiểu Bắc nheo mắt lại nhìn cho kỹ, lúc này mới phát hiện, lá cờ trong thung lũng kia nhìn có hơi quen quen.

Cô ấy lấy ống nhòm ra nhìn mới thấy, kia không phải lá cờ của Khánh Hâm Nghiêu sao?

Cô ấy cầm ống nhòm nhìn dọc theo lá cờ nhìn xuống, người đứng dưới cột cờ, còn không phải Khánh Hâm Nghiêu thì là ai?

Đứng bên cạnh Khánh Hâm Nghiêu, còn có nhiều người dân ở vùng ven đang đứng cùng anh ta.

“Xem ra Khánh đại nhân vẫn rất xem trọng tướng công, còn ra tận đây nghênh đón chàng.”

Đường Tiểu Bắc bỏ ống nhòm xuống: “Trông có vẻ bọn họ đã đứng ở đây chờ được một lúc rồi.”

Advertisement
';
Advertisement