Bờ sông ở phía đông, Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm lãnh đạo cấp cao của Tây Xuyên đứng trên tảng đá, im lặng chờ đợi.

Bên cạnh họ là Chu Du Đạt và một nhóm thân sĩ.

Gần như tất cả các lãnh đạo cấp cao của cả Tây Xuyên đều ở đây, nếu bây giờ có người ném một quả bom xuống nơi này, chỉ sợ hệ thống quân sự và chính trị, thương mại của Tây Xuyên đều tê liệt hết.

Mặc dù Kim Phi không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, y cũng đột nhiên hiểu được vì sao khi một số nhà lãnh đạo ở kiếp trước đi ra ngoài, người bên dưới thà bị mắng, cũng muốn tìm cách khoa trương lớn như vậy.

Lễ nhiều người không thể trách được mà, sự khoa trương của ngày nay đã là tiêu chuẩn cao nhất ở nơi này, cũng đủ để cho thấy rằng Khánh Hâm Nghiêu rất coi trọng chuyến viếng thăm của Kim Phi.

Bảo sao những lãnh đạo đó ngoài miệng thì mắng cấp dưới của họ là khoe khoang, lãng phí, lúc trở về lại cất nhắc đến cấp dưới phụ trách việc này.

Khánh Hâm Nghiêu thực sự không chỉ là một kẻ lỗ mãng chỉ biết đánh giặc, mà là một người am hiểu lòng người và giới quan lại rất sâu sắc, đồng thời cũng biết cách nịnh nọt lãnh đạo như thế nào.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ở trên bờ, con thuyền lớn từ từ cập bến.

Con thuyền lớn vừa mới dừng lại một cách vững vàng, Khánh Hâm Nghiêu đã dẫn mọi người đến trước boong tàu nghênh đón, anh ta dẫn đầu trong việc hành lễ, nói: "Chào mừng Kim tiên sinh đến Tây Xuyên!"

"Chào mừng Kim tiên sinh đến Tây Xuyên!"

Mọi người ở phía sau cũng hành lễ theo.

Nếu là trước đây, nếu có người khác chủ động hành lễ, Kim Phi chắc chắn sẽ nhanh chóng đáp lại và nói vài lời khách sáo.

Nhưng dưới sự ảnh hưởng của Cửu công chúa, Kim Phi tiên sinh cũng không còn là kẻ non nớt trong giới quan lại nữa, y biết, ở một số tình huống công khai, nên giữ gìn uy nghiêm thì phải giữ gìn uy nghiêm.

Cho nên y không để ý đến những người đang hành lễ, mà sầm mặt nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: "Khánh đại nhân, ta chỉ là đi ngang qua đây, tùy tiện tới đây nhìn xem, ngài điều động binh lực làm khoa trương như vậy làm gì?"

“Xin tiên sinh minh xét, thực ra không phải là ta sắp sếp, là mọi người biết tiên sinh muốn tới đây, cho nên tự tổ chức, muốn đến nghênh đón tiên sinh!"

Khánh Hâm Nghiêu chắp tay và nói: "Tiên sinh, nếu tiên sinh không tin thì ngài hãy hỏi bọn họ một chút đi!”

"Đúng vậy, Kim tiên sinh, là chúng ta tự nguyện đến đây!"

"Thân thể của Kim tiên sinh đáng giá nghìn vàng, đã ra tiền tuyến chiến đấu đẫm máu với kẻ thù mạnh hơn gấp mấy lần, khi ta nghe tin đều cảm thấy kính trọng!"

"Tiên sinh không chỉ dũng mãnh và giỏi chiến đấu, nhiều mưu trí, quản lý đất nước cũng giỏi, dân chúng đều biết ơn ngài!"

"Đúng vậy, Kim tiên sinh đã khởi công xây dựng công trình thủy lợi, mang lại lợi ích cho vô số người!"

"Nói về công trình thủy lợi, thời gian trước, ta đã đến thăm đập Đô Giang một lần, thực sự khiến cho ông trời cũng phải kinh sợ! Ai có thể ngờ rằng tiên sinh sẽ đào một cái hố trên núi Ngọc Lũy, dẫn nước từ sông Kim Mã đến Thục Trung chứ?”

"Những gì Lương huynh nói là thật, hàng năm ven bờ sông Kim Mã đều có lũ lụt tràn lan, nhưng Thục Trung lại thiếu nước liên tục từ năm này qua năm khác, động thái này của tiên sinh đã lập tức giải quyết được hai vấn đề siêu lớn, đúng là rất tài năng và thông minh, có một không hai!"

"Không chỉ có vậy, trình độ thơ ca của tiên sinh cũng không thể đo đếm được, mỗi lần lão hủ nghĩ đến những câu nói sâu sắc, tuyệt diệu của tiên sinh, ta lại cảm thấy ngập tràn cảm xúc!"

“Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng từ những cảm xúc ấy, lão hủ vẫn luôn coi tiên sinh là một người thầy tốt, một người bạn hiền, Kim tiên sinh muốn đến Tây Xuyên, sao ta có thể không đến tiếp đón chứ?”

“Những lời nói của Trọng Tố huynh hoàn toàn là sự thật, khi biết Kim tiên sinh muốn tới đây, lão hủ cũng kích động đến mức mất ngủ hai đêm liền!"

...

Mọi người đứng phía sau Khánh Hâm Nghiêu đều mỗi người một câu, lớn tiếng khen ngợi Kim Phi.

Như thể Kim Phi thực sự là người thầy tốt bạn hiền của bọn họ.

Mặc dù Kim Phi biết rằng hầu hết những người này đều đang nịnh nọt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của bọn họ, nói ra một số việc mà mình đã làm, trong lòng Kim Phi vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Không có cách nào cả, y chỉ là một người bình thường mà thôi.

Nhưng Kim Phi coi như vẫn rất lý trí, không hề đánh mất bản thân trong những lời nịnh nọt, mà là trong lòng sinh ra cảm giác bùi ngùi.

Đúng là sau khi công thành danh toại, tất cả những người mà y gặp được đều là người tốt.

Trong số những người ở trước mặt đang tâng bốc mình, nói mình là thầy tốt bạn hiền của họ, có rất nhiều học giả lớn tuổi đã đến tận dốc Đại Mãng để chỉ vào y và mắng y khi y muốn nhận những cô gái là dân tị nạn.

Bây giờ những người đó không còn đề cập đến những sự kiện đó nữa.

Kim Phi xua tay cắt ngang lời tâng bốc của mọi người, lớn tiếng nói: “Cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tới đón tiếp Kim mỗ, Kim mỗ rất biết ơn!

Bây giờ còn có rất nhiều dân chúng ở bên ngoài Xuyên Thục đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, mặc dù Kim mỗ không có tài năng gì, nhưng lại sẵn sàng cống hiến một chút sức lực ít ỏi của mình cho dân chúng trong thiên hạ cho đến khi chết đi!

Nhưng lần này Kim mỗ ra ngoài, thời gian eo hẹp, nên sẽ không thể xin lời khuyên của từng người trong các vị được, mong rằng các vị sẽ tha thứ cho ta!

Đợi đến khi thiên hạ thật sự thái bình, ta sẽ đến Tây Xuyên và uống một ly rượu với các vị trước khi nghỉ hưu!"

"Tiên sinh nói rất đúng!"

“Ý chí của tiên sinh đúng là rất rộng lớn!"

"Tiên sinh, xin hãy tự nhiên!"

...

Mọi người ở bên dưới đều biết Kim Phi đang nói với bọn họ cho có lệ, nhưng họ vẫn chắp tay hành lễ như trước.

Kim Phi gật đầu với mọi người, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu.

Khánh Hâm Nghiêu vội vàng làm động tác mời: "Tiên sinh, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, mời tiên sinh và phu nhân dời bước đến bên này!"

Kim Phi gật đầu, dẫn Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương ra xe ngựa.

Người đang chờ đợi bên cạnh xe ngựa không phải là người của Khánh Hâm Nghiêu, mà là nhân viên hộ tống do Cửu công chúa phái đến trước đó.

Tả Phi Phi và Thiết Chùy vẫn cùng nhau dẫn nữ công nhân, đội súng kíp và đội hộ vệ ở hai bên xe ngựa.

Đoàn người nhanh chóng đi dọc theo đường chính đi đến núi Mao Nhi.

Kim Phi vén rèm lên và chỉ vào núi Mao Nhi, kể cho Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương về trận chiến lúc trước.

Đó là lần đầu tiên nhân viên hộ tống lộ ra bộ giáp đen. Khi đó, hàng trăm người đã cầm chân hàng nghìn tinh nhuệ của quân địch, cuộc chiến vô cùng nguy hiểm.

Cho dù là bây giờ, đỉnh núi nơi trận chiến khốc liệt nhất lúc trước kia vẫn có màu đỏ sẫm khi nhìn từ xa nhìn lại, cỏ dại mới mọc lên cũng tươi tốt hơn so với những nơi khác.

Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, sau khi vòng qua một chân núi, Nhuận Nương đang ngắm phong cảnh đột nhiên che miệng!

Chỉ thấy trên đường núi cách đó không xa, lít nhít những bia mộ dày đặc như rừng cây, phủ kín sườn núi!

"Đến nghĩa trang liệt sĩ của dốc Đại Mãng rồi!"

Đường Tiểu Bắc vốn luôn thích đùa giỡn trước mặt Kim Phi, khi đến đây vẻ mặt của cô ấy cũng trở nên nghiêm túc và giải thích: "Nơi đây chôn cất những anh hùng và dân chúng đã hy sinh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng!”

"Ta biết, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy!"

Trong đôi mắt của Nhuận Nương tràn đầy chấn động.

Lúc trước, sau khi trận chiến ở dốc Đại Mãng chấm dứt, Quan Hạ Nhi đã sắp xếp để cô ấy đến chăm sóc cho Kim Phi, nghĩa trang đã được xây dựng vào thời điểm đó.

Đám cưới của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân đã được tổ chức cùng một ngày với ngày chôn cất liệt sĩ, Nhuận Nương cũng tham dự, ký ức rất sâu sắc.

Chẳng qua lúc đó do thời gian có hạn, sau khi chôn cất liệt sĩ và dân chúng, vì thợ xây có hạn nên hầu như không có thời gian lập bia, ngôi mộ cũng không cao lắm nên nhìn qua không rõ ràng.

Sau này Mãn Thương sắp xếp cho người mở một nhà xưởng xi măng cách đó không xa, điều này cho phép họ sản xuất hàng loạt bia mộ xi măng, chính vì vậy mà bây giờ mới có một rừng bia mộ như vậy.

Nhìn những bia mộ dày đặc, trong đầu Kim Phi không khỏi hiện lên cảnh tượng chiến đấu ở dốc Đại Mãng lúc trước.

Y đưa tay gõ vào cửa sổ xe ngựa: “Dừng xe!”

“Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

Thiết Chùy vội vàng đi tới.

“Đến nghĩa trang, ta muốn qua đó thăm các huynh đệ!"

Kim Phi mở cửa xe ra, xuống xe.

Advertisement
';
Advertisement