Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau khi Chu Du Đạt nói xong, có một người phụ nữ ôm đứa bé bước vào.

“Vi Vi, không phải nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Kim tiên sinh sao, vị này chính là Kim tiên sinh!” Chu Du Đạt cười giới thiệu: “Tiên sinh, đây là vợ ta - Từ Ấu Vi.”

“Dân phụ Từ Ấu Vi kính chào Kim tiên sinh!” Người phụ nữ ôm đứa trẻ, hơi thi lễ với Kim Phi.

“Tẩu tẩu mau đứng lên đi!”

Kim Phi ra hiệu cho Đường Tiểu Bắc đỡ Từ Ấu Vi dậy, sau đó nhìn Chu Du Đạt: “Chu huynh, tẩu tẩu đến sao không báo trước, làm khổ tẩu tẩu và cháu phải đợi ở ngoài lâu như vậy?”

Mới nãy khi Chu Du Đạt đi vào, y đã nhìn thấy, nhưng lúc đó đang nói chuyện quy hoạch thành mới với Khánh Hâm Nghiêu, Chu Du Đạt cũng không phải người ngoài, nên Kim Phi không dừng lại câu chuyện đang dang dở với Khánh Hâm Nghiêu.

Kim Phi chắp tay với Từ Ấu Vi: “Thật xin lỗi, tẩu tẩu, ta và Chu huynh như thể tay chân, nên không khách khí, không biết tẩu tẩu đang đợi ở ngoài, khiến tẩu tẩu phải đợi lâu, ta xin nhận lỗi với tẩu tẩu!”

“Không có gì không có gì, tiên sinh hiểu sai ý của dân phụ rồi!” Từ Ấu Vi đỏ mặt, khoát tay lia lịa.

“Tiên sinh, ngài đừng nói khách khí như vậy, chuyện của ngài và Khánh đại nhân quan trọng hơn.” Chu Du Đạt ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Khi hai vợ chồng ở riêng, Chu Du Đạt đã nhiều lần khoe khoang với vợ anh ta, anh ta đã cùng Kim Phi chống lại Thổ Phiên như thế nào, đồng thời còn nói anh ta có quan hệ rất tốt với Kim Phi.

Từ Ấu Vi là người Giang Nam chạy nạn đến đây, vì cha cô ấy có quan hệ tốt với người nhà họ Chu, nên đã ở nhờ nhà họ Chu.

Thường xuyên gặp gỡ Chu Du Đạt, nên cả hai đã trở thành vợ chồng.

Từ Ấu Vi cũng không trải qua trận chiến ấy, nhưng mà tiên sinh kể chuyện và nhật báo Kim Xuyên tuyên truyền khắp nơi, bây giờ Kim Phi đã rất nổi tiếng ở Tây Xuyên.

Trong mắt Từ Ấu Vi, Kim Phi là nhân vật tôn quý giống hệt như hoàng đế vậy, mặc dù Chu Du Đạt có bản lĩnh, nhưng so với Kim Phi dù là thân phận bản lĩnh hay sức ảnh hưởng, cũng đều kém xa.

Cho nên đối với lời nói của Chu Du Đạt, cô ấy rất hoài nghi, chẳng qua vì ngại mặt mũi của chồng, nên mới phụ họa một hai câu.

Chu Du Đạt không phải người ngu, sau bao lâu cũng nhận ra được một ít, nhưng cũng không có biện pháp gì.

Cũng không thể kéo Kim Phi từ làng Tây Hà qua để chứng minh phải không?

Thời gian trôi qua, Chu Du Đạt không còn nhắc đến chuyện của anh ta và Kim Phi nữa.

Nhưng lời vừa rồi của Kim Phi, dù là lời nói thật lòng hay chỉ là lời nói xã giao, nhưng đều là nói trước mặt Từ Ấu Vi điều đó đã cho anh ta mặt mũi.

“Tiên sinh, đây là Hiên Nhi con trai ta.”

Chu Du Đạt đón lấy đứa trẻ trong tay người phụ nữ, ôm đến trước mặt Kim Phi.

Kim Phi ôm đứa trẻ vẫn đang ngủ say, sau đó nhìn Chu Du Đạt, trong mắt tràn đầy vui vẻ và yên tâm.

Mới đầu khi Đan Châu đánh đến, người thân của Chu Du Đạt hầu như đều chết hết trong trận thảm họa đó, sau sự việc đó, mặc dù Chu Du Đạt đã cố hết sức để giúp đỡ Kim Phi và Hàn Phong, nhưng Kim Phi vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng anh ta.

Nhưng lần này gặp lại Chu Du Đạt, cả người anh ta không còn giống như trước nữa.

Nhất là lúc khi anh ta ôm đứa bé, trên mặt tràn ngập vẻ dịu dàng và đặc biệt của người cha, đây là điều mà Kim Phi chưa từng nhìn thấy được ở Chu Du Đạt trước đây.

Khi đó Chu Du Đạt là đại diện cho những người dân tị nạn, cũng là người có sức ảnh hưởng trong số họ.

Thông qua Chu Du Đạt, Kim Phi có thể phát hiện ra, những vết thương của nhóm dân tị nạn kia, đang dần dần lành lại, theo thời gian.

Đây chính là điều mà Kim Phi hy vọng được thấy.

Bây giờ Kim Phi là cha của hai đứa trẻ, nên đã có kinh nghiệm bế trẻ con.

Y bế đứa trẻ khen ngợi mấy câu, sau đó trả lại con cho Chu Du Đạt.

Đường Tiểu Bắc và Kim Phi không có nhiều thời gian, nên cùng Nhuận Nương, dẫn Từ Ấu Vi sang phòng bên.

Kim Phi và Chu Du Đạt nói chuyện chính sự, bàn đến tận chạng vạng tối, sau đó vừa cười vừa nói đi ra khỏi thư phòng.

Đi ngang qua cửa phòng đang chiêu đãi những thân sĩ khác, Kim Phi còn cố ý ôm con trai của Chu Du Đạt, nói muốn nhận con trai của Chu Du Đạt làm con nuôi.

Thân sĩ nghe vậy, trong lòng họ càng chú ý đến Chu Du Đạt hơn.

Đây cũng chính là mục đích của Chu Du Đạt khi để các thân sĩ ở lại.

Sau khi ăn cơm tối ở nhà họ Chu xong, ban đêm Kim Phi đến thăm xưởng dệt, sáng hôm sau, dậy sớm đi thăm các xưởng khác.

Buổi sáng ngày thứ ba, Kim Phi chạy đến sông Kim Mã.

Trấn Viễn số hai đang chờ cạnh bờ sông.

Khác với lúc đến, lần này chỉ có Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt dẫn người đến tiễn Kim Phi.

“Tiên sinh, lần đi Đông Hải này phải đi ngang qua Giang Nam, nghe nói bây giờ Giang Nam rất hỗn loạn hơn nữa gia tộc quyền quý địa phương luôn coi tiên sinh là kẻ thù, Đông Hải cũng không yên bình gì, trên đường đi tiên sinh, tự bảo trọng!”

Khánh Hâm Nghiêu nhắc nhở.

“Yên tâm, Trấn Viễn số hai mới trang bị nỏ hạng nặng và máy bắn đá, trên đường đi còn có phi thuyền hộ tống, sẽ không có việc gì đâu!” Kim Phi cười nói.

“Vậy thì tốt.” Khánh Hâm Nghiêu gật đầu, sau đó nhìn Khánh Mộ Lam đứng bên cạnh Kim Phi, không biết phải làm sao nói: “Mộ Lam, trên đường đi muội không được làm loạn, phải nghe theo sắp xếp của tiên sinh, biết chưa?”

Vốn là anh ta cho rằng lần này Khánh Mộ Lam trở về, sẽ ở nhà một thời gian, nhưng sau khi biết được Kim Phi phải đi Đông Hải, Khánh Mộ Lam lập tức đi theo.

Lý do là trong phủ quá buồn chán, còn đi theo Kim Phi vào Nam ra Bắc thì thú vị hơn.

Về việc cô ấy có thật sự nghĩ như vậy hay không, Khánh Hâm Nghiêu cũng lười đoán.

Dù sao thì cho Khánh Mộ Lam đi theo Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu cũng đồng ý, nên không để ý đến cô ấy nữa, để cô ấy thích làm gì thì làm.

“Khánh đại nhân, Chu huynh, hẹn gặp lại!”

Kim Phi chắp tay cúi chào với đám người Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt, sau đó xoay người lên thuyền.

Đến khi tất cả người và ngựa đều đã lên thuyền, Trấn Viễn số hai vang lên hai tiếng kèn, đưa Kim Phi xuôi Nam.

“Tiểu Bắc, sao muội lại muốn đi Đông Hải?” Kim Phi hỏi.

Trước đó, Đường Tiểu Bắc nói hợp tác xã mua bán quá bận, đến Du Châu sẽ xuống thuyền, nhưng vừa mới khuân đồ lên thuyền, Đường Tiểu Bắc đã phái mấy chiếc xe chở đồ xuống thuyền, trong đó có rất nhiều đồ câu cá, giống như muốn đi xa.

Khi Kim Phi hỏi, Đường Tiểu Bắc lại thay đổi ý định, muốn đi đến Đông Hải cùng y.

“Ta đã làm việc cho hợp tác xã mua bán được mấy tháng rồi, dù có là con lừa, thì cũng phải cho ta nghỉ ngơi chứ?”

Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Thời tiết ấm áp, ta muốn đến Đông Hải câu cá giải sầu cũng không được sao? Đã lâu không chạm vào cần câu, ta đã sớm ngứa ngáy rồi.”

Mới đầu khi đến Đông Hải cùng Kim Phi, cô ấy đã học câu cá từ Bắc Thiên Tầm, từ đó không thể quay đầu, cứ hễ rảnh rỗi là đi câu cá.

Sau đó hợp tác xã mua bán quá bận rộn, Đường Tiểu Bắc không có thời gian.

“Được được được!” Kim Phi cười xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Lần này ta cho muội nghỉ phép dài hạn, hãy tận hưởng thời gian vui vẻ nhé.”

“Phải vậy chứ.” Đường Tiểu Bắc hài lòng gật đầu.

Thật ra cô ấy muốn đi theo Kim Phi, không phải chỉ vì nghiện câu cá, mà còn có hơi lo lắng cho Kim Phi, muốn đi Đông Hải với Kim Phi.

Mặc dù biết đi theo cũng vô ích, nhưng cô ấy chỉ muốn đi theo Kim Phi.

Advertisement
';
Advertisement