Chiếc thuyền lớn xuôi theo dòng nước, chẳng bao lâu sau đã không còn nhìn thấy Tây Xuyên nữa.

Khánh Mộ Lam đang đứng trên boong thuyền quay người chuẩn bị quay trở lại khoang thuyền.

Đi ngang qua hành lang trước cửa khoang thuyền, cô ấy nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đang đứng trước lan can trò chuyện, Khánh Mộ Lam không khỏi nhớ tới lời giao phó của ca ca trước khi rời đi, mặt cô ấy đỏ bừng.

Đang chuẩn bị vào trong khoang thuyền, cô ấy đã bị Đường Tiểu Bắc gọi lại: "Mộ Lam cô nương, chúng ta cùng nhau đi câu cá đi!"

Câu cá hơi nhàm chán, tốt nhất nên có người cùng trò chuyện, lần trước đi Đông Hải có Bắc Thiên Tầm đi cùng, nhưng lần này Bắc Thiên Tầm không tới, Nhuận Nương cũng không thích câu cá, hơn nữa cô ấy cũng không quen Tả Phi Phi, Đường Tiểu Bắc đang buồn chán thì thấy Khánh Mộ Lam.

Thế là cô ấy mời Khánh Mộ Lam đi cùng.

Lúc này, trong đầu Khánh Mộ Lam đang hỗn loạn, cô ấy cũng không suy nghĩ cẩn thận, đầu óc nghe theo lời của Đường Tiểu Bắc mà đồng ý: "Câu cá? Được... Được thôi!"

"Vậy cô trở về thay quần áo đi, tốt nhất là đội mũ chống nắng, lát nữa chúng ta gặp nhau ở boong thuyền!"

"Được!" Khánh Mộ Lam đồng ý, quay người chạy trở về khoang thuyền.

“Sao ta thấy Mộ Lam cô nương cứ là lạ nhỉ?” Kim Phi nhìn bóng dáng đang chạy trốn của Khánh Mộ Lam, cảm thấy hơi nghi hoặc.

“Vừa mới trở lại được hai ngày lại phải đi Đông Hải, có lẽ trong lòng cảm thấy không thoải mái.”

Lúc này, tâm tư của Đường Tiểu Bắc đang ở việc câu cá, cũng không để ý: "Tướng công, mấy ngày nay chàng chắc hẳn là mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi!"

Kim Phi đã lâu không đến Tây Xuyên, nhưng lịch trình của y rất dày đặc.

Ngoại trừ ngày thứ nhất ở thư phòng của nhà họ Chu nghỉ ngơi một chút, hai ngày tiếp theo gần như làm việc không ngừng nghỉ.

Mỗi ngày, sáng sớm thức dậy để kiểm tra công xưởng và làm việc cho đến khi trời tối.

Sau đó, khi trời tối, y cũng không nghỉ ngơi ngay mà họp cùng lãnh đạo cấp cao từ nhiều ngành khác nhau ở Tây Xuyên.

Sau cuộc họp, Kim Phi sẽ tổng kết đơn giản ngày hôm đó về những lợi ích và vấn đề được phát hiện, cũng như một số ý tưởng mới.

Hai ngày nay, Đường Tiểu Bắc cũng không làm phiền y.

Bây giờ trên thuyền, Kim Phi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.

...

Trên bờ, Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt sau khi tiễn Kim Phi cũng không rời đi ngay, mà đợi cho đến khi không còn nhìn thấy Trấn Viễn số 2 nữa mới xoay người quay trở lại.

Lúc trở về đi qua nghĩa trang, một đám người ở phía đối diện chạy tới.

Đội thân vệ của Khánh Hâm Nghiêu lập tức trở nên căng thẳng, vừa sắp xếp cho người đi tìm hiểu thân phận của đám người này, và hộ tống đám người Khánh Hâm Nghiêu leo lên sườn núi bên cạnh núi nhỏ để chiếm giữ địa hình có lợi.

Sau khi bố trí các biện pháp phòng ngự xong, thân vệ đi nghe ngóng tin tức đã quay lại.

"Đội trưởng, không phải là người xấu, mà là người dân đến tiễn tiên sinh."

Thân vệ nói: “Cũng không biết tin tức về tiên sinh truyền ra ngoài kiểu gì, người dân đã đến xưởng dệt để gặp tiên sinh, công việc bình thường ở xưởng dệt bị ảnh hưởng, bọn họ nói hôm nay tiên sinh phải rời đi, người dân muốn ra bờ sông tiễn tiên sinh đi.”

Để ngăn chặn kẻ thù phục kích, hiện tại hành trình của Kim Phi đều được giữ bí mật.

Điều kiện liên lạc hiện tại ở Đại Khang vẫn còn tương đối lạc hậu nên không nhiều người dân biết rằng Kim Phi đã đến Tây Xuyên.

Nhưng Kim Phi đã đến thăm và kiểm tra rất nhiều xưởng, tin tức về chuyến thăm Tây Xuyên của y cũng lan truyền nhanh chóng.

Bởi vì chiến dịch ở dốc Đại Mãng, người dân Tây Xuyên vốn rất biết ơn Kim Phi và coi y như ân nhân cứu mạng, cùng với những câu chuyện về y, đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, giờ đây ảnh hưởng của Kim Phi ở Tây Xuyên chỉ đứng sau Kim Xuyên.

Khi người dân biết Kim Phi tới, họ vui mừng đến mức sáng sớm hôm nay đã chạy đến xưởng dệt để gặp Kim Phi.

Đáng tiếc lúc đó Kim Phi đã rời đi, trưởng xưởng dệt phát hiện người dân đã chặn cửa, công nhân muốn vào xưởng làm việc cũng rất khó khăn nên chỉ có thể nói với người dân rằng hôm nay Kim Phi sẽ rời đi. .

Người dân hỏi Kim Phi sẽ đi đâu, trưởng xưởng dệt tính toán thời gian và cảm thấy Kim Phi hẳn đã lên thuyền nên nói với người dân rằng Kim Phi từ sông Kim Mã sẽ rời đi bằng thuyền.

Vì vậy người dân vội vàng chạy về phía sông Kim Mã, cuối cùng cũng đến gần nghĩa trang, gặp Khánh Hâm Nghiêu và Chu Hữu Đạt tiễn người đi đang trở về .

Biết được Kim Phi đã ngồi thuyền rời đi, người dân rất buồn, nhưng vì bọn họ đã rời đi nên cũng không còn cách nào khác đành phải trở về.

"Có Kim tiên sinh ở đây, Xuyên Thục sẽ không còn phải lo lắng nữa!"

Khánh Hâm Nghiêu nhìn người dân trở về như thủy triều và trong lòng cảm thấy xúc động.

"Dùng sự chân thành mới đổi được sự chân thành, trước kia tiên sinh đối xử với người dân thật lòng, nay người dân sẽ đáp lại sự chân thành đó."

Chu Du Đạt cũng cảm thán: "Tiên sinh có dáng vẻ của một vị thánh!"

"Đúng vậy," Khánh Hâm Nghiêu gật đầu đồng ý.

Hiện tại tầm ảnh hưởng của Kim Phi khó có thể tìm thấy trong toàn bộ sử sách.

Khánh Hâm Nghiêu có thể chắc chắn rằng trong sử sách của thế hệ sau, Kim Phi nhất định sẽ trở thành một trong những người nắm quyền vĩ đại nhất trong lịch sử.

Lúc này, Khánh Hâm Nghiêu càng quyết tâm đi theo bước chân của Kim Phi.

Trên sông, Kim Phi không biết chuyện xảy ra ở nghĩa trang, nhân lúc không có việc gì làm, y vịn vào lan can, thoải mái ngắm nhìn cảnh sắc bờ sông.

Gió thổi không lạnh, hôm nay hoa cỏ cây bên bờ đã đâm chồi mới, tuy không mạnh mẽ như màu xanh của mùa hè nhưng trông tràn đầy sức sống, khiến con người cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Tâm trạng của Kim Phi cũng được cải thiện rất nhiều.

Xuôi dòng sông, hơn nữa có động cơ, Trấn Viễn số 2 di chuyển rất nhanh, sáng hôm sau khi Kim Phi thức dậy thì đã tới ranh giới Giang Nam.

Đến Giang Nam, cảnh sắc mùa xuân đang rõ ràng hơn nhưng tâm trạng của Kim Phi lại tệ hơn hôm qua rất nhiều.

Bởi vì từ lúc y tỉnh dậy đến giờ, chưa đầy một giờ ngắn ngủi, Kim Phi đã nhìn thấy hai thi thể trên mặt sông.

Trong đó một thi thể nằm ở bờ sông phía nam, cách khá xa và Kim Phi không thể nhìn rõ.

Nhưng thi thể thứ hai trôi ngang qua Trấn Viễn số 2 nên Kim Phi nhìn thấy rõ ràng.

Đây là một người đàn ông trung niên, quần áo bị nước cuốn trôi hoặc thời điểm rơi xuống nưới không mặc quần áo, dù sao trên người cũng không có quần áo, toàn thân chỉ có da bọc xương, còn có ở ngực và bụng một nơi có một vết dao hung ác.

Nếu như ở kiếp trước, việc phát hiện thi thể trên sông hẳn sẽ gây chấn động khắp cả nước, nhưng bây giờ, dù là những người lái thuyền, người chèo thuyền hay ngư dân trên sông đều không ai để ý.

Ngay cả Kim Phi cũng không có ý định phái người đi điều tra.

Đầu năm nay, cái chết quá thường gặp, dù có kiểm tra cũng không phát hiện được gì, chỉ là lãng phí sức lực của nhân viên hộ tống mà thôi.

Khi ở Xuyên Thục, Kim Phi biết Giang Nam sẽ rất hỗn loạn, có thể sẽ chết nhiều người dân, nhưng trong lòng biết và tận mắt chứng kiến là hai chuyện khác nhau.

Tâm trạng của Kim Phi vì thế càng trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng hiện tại Xuyên Thục vẫn chưa ổn định, tình hình người dân chết đói, chết rét dù ít nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn loại bỏ.

Chuyện nhà mình còn chưa hiểu rõ hết, Kim Phi cho dù có thông cảm với người dân Giang Nam, y vẫn đành bất lực.

Mắt không thấy tim sẽ không đau, Kim Phi đang định quay lại khoang thuyền thì nghe được từ bên trái boong thuyền mơ hồ truyền tới tiếng động ồn ào.

Quay lại nhìn qua, y phát hiện nhiều nhân viên trên thuyền đang chạy về phía bên trái boong tàu.

Kim Phi cũng đi sang một bên, nhìn về phía bên trái.

Chỉ thấy trên bờ cỏ bên trái phía trước, có hai đám người đang đánh nhau.

Advertisement
';
Advertisement